Trong phủ tướng quân Đại Hoàng thành, Lộc tiên sinh và Lâm Thủ trao đổi tình báo của riêng mình, sau đó bắt đầu thương nghị đối sách.
Hai người đã quen biết nhau lâu, quan hệ dường như cũng không quá tệ, Từ Hàn lúc trước lo lắng thế lực hai bên nghi kỵ lẫn nhau cũng không xảy ra, điều này làm cho hắn an tâm không ít.
Hắn xưa nay không chút hứng thú đối với dục vọng quyền lực, huống chi hắn vốn không biết gì về chuyện hành quân đánh giặc này, ngay từ đầu đã không có tâm tư muốn tranh đoạt quyền lực trong Đại Hoàng thành này. Nhưng không tránh khỏi lo lắng bên phía Lâm Thủ có chút không tín nhiệm đối với bọn họ, thêm biến số cho chiến sự vốn đáng lo này.
"Mười vạn quân thủ của Đại Hoàng thành đương nhiên là tinh binh, nhưng ta thấy hai vạn binh mã triều đình điều tới quả thực chả có gì để khen nổi, Phủ chủ nhà ta tuy rằng một đường..."
Lộc tiên sinh nói đến đây lại dừng một chút, tựa như đang suy nghĩ một từ ngữ trau chuốt để biểu đạt hành động của Từ Hàn trên đường đi.
"Ừm, tận tình thuyết phục các phương dâng ra ba vạn binh mã, mặc dù miễn cưỡng có chút chiến lực nhưng dù sao biên chế khác biệt, muốn phát huy tác dụng trong thời gian ngắn chỉ sợ cũng không quá thực tế, nói như vậy, trận chiến Đại Hoàng thành này vẫn phải dựa vào mười vạn binh tốt trong tay Lâm lão tướng quân."
Lời này của Lộc tiên sinh không chỉ phân tích thế cục rõ ràng, mà còn uyển chuyển biểu đạt thái độ Thiên Sách phủ cũng sẽ không tranh quyền với Lâm Thủ.
Làm như vậy nhìn như có chút vẽ vời thêm chuyện, nhưng kì thực lại cực kỳ cần thiết.
Điểm quan trọng nhất của hành quân đánh giặc chính là kỷ luật nghiêm minh, nếu là mỗi người hành động riêng phần mình, không chỉ không thể làm được đầy đủ mọi mặt, còn có thể kiềm chế lẫn nhau. Mà so sánh cùng Đại Hoàng thành thì thực lực một phương Thiên Sách phủ kém xa đối phương, cho dù Lâm Thủ nguyện ý giao ra binh quyền thì bọn họ cũng chưa chắc có thể phục chúng. Bởi vậy, phương pháp này mới là lựa chọn tốt nhất để ngăn địch trong thời điểm hiện tại.
Lâm Thủ nghe nói vậy, vẻ tươi cười trên mặt rõ ràng nặng hơn vài phần.
"Mục Cực tay cầm hai mươi vạn Mục Gia quân, lại mượn được mười vạn thiết kỵ Đại Hạ từ Thôi Đình, Đại Hoàng thành muốn vượt qua kiếp nạn này tuyệt không phải một mình Lâm Thủ có thể làm được, vẫn phải dựa vào chư vị cùng nhau chống địch."
Lời mặc dù là từ chối khéo, nhưng kì thực lại đồng ý với những lời của Lộc tiên sinh trước đó.
"Đương nhiên, chỉ là không biết Lâm lão tướng quân đã nghĩ ra kế sách lui địch chưa?"
Thấy lời khách sáo trước đó đã kết thúc, Lộc tiên sinh vừa chuyển lời, rất nhanh đã đi thẳng vào vấn đề chính.
"Tình cảnh của Đại Hoàng thành hiện giờ thì cũng không cần lão phu phải nhiều lời, dựa vào hơn mười vạn đại quân trong tay, muốn đánh lui bảy mươi vạn đại quân của Mục Cực cùng với Thôi Đình thì có thể nói là khó so với lên trời, lão phu quả thật vẫn chưa có sách lược tốt."
Dứt lời, y nhìn về phía Lộc tiên sinh, trầm mắt hỏi:
"Lộc tiên sinh xưa nay túc trí đa mưu, không biết có kỳ chiều nào không?
"Chắc hẳn Lâm tướng quân hiểu rõ bản lĩnh của Mục Cực hơn ta, muốn đối phó hắn tất nhiên phải không theo lẽ thường, nhưng Nghiêm Liên Lâu của Thiên Sách phủ ta lúc trước đã dò xét được, thân thể Mục Cực mấy năm nay dường như ngày càng lụn bại. Liên tưởng đến việc hắn vội vàng làm ra việc này, ta âm thầm phỏng đoán chỉ sợ rằng thời gian cho hắn đã không nhiều... Chỉ cần Mục Cực vừa chết, hai mươi vạn Mục Gia quân hiển nhiên sẽ như rắn mất đầu ..."
Lộc tiên sinh trầm giọng nói.
"Ý của ngài là kéo đến lúc thân thể Mục Cực không chịu nổi?"
Lâm Thủ nhướng mày, kế sách như vậy có thể nói là nấc cuối cùng của hạ sách, giao sinh tử cho địch nhân không thể nghi ngờ là biện pháp ngu xuẩn nhất.
"Đại Hoàng thành giờ như đảo hoang, lão phu nghĩ tới nghĩ lui nhưng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, song chờ kéo sụp thân thể Mục Cực hiển nhiên cũng không phải là sách lược tốt, ý của lão phu là tìm thời cơ, tru sát thủ lĩnh đạo tặc."
Giọng nói của Lộc tiên sinh lúc đó trở nên lạnh lẽo.
"Chém đầu?"
Lâm Thủ sửng sốt, nhưng rất nhanh liền nói:
"Thực sự không dám giấu diếm lúc trước lão phu cũng đã từng nghĩ đến cách này, nhưng Mục Gia quân cao thủ như mây, chỉ riêng tướng lĩnh Đại Diễn cảnh đã có ba người, ngược lại Đại Hoàng thành ta lại không thể tìm ra một vị tu sĩ Đại Diễn cảnh, chỉ có thống lĩnh Hầu Lĩnh đại nhân trong Thiên Sách phủ là có thể đánh một trận, nhưng từ trong vạn quân... Cho dù Nguyên thống lĩnh tự mình đến cũng không có thể làm được việc này, huống chi là Hầu đại nhân?"
"Nguyên đại thống soái thân mang chuyện quan trọng nên trong thời gian ngắn sợ không cách nào chạy tới, chuyện chém đầu dù chính là hiểm chiêu, nhưng ta cho rằng muốn phá tử cục thì chỉ có quyết đánh đến cùng!"
Hào quang trong mắt Lộc tiên sinh ngưng tụ, một cỗ sát khí bốc lên.
Từ Hàn ngồi ở một bên ngẩn người, hắn chợt ý thức được, vị đứng đầu ba ngàn công khanh này hóa ra không phải chỉ đơn giản là một nho sĩ tay trói gà không chặt. ...
Lão tướng quân quả thật rất giỏi trong phương diện trị quân.
Ăn cơm tối xong, Từ Hàn dạo bước trong Đại Hoàng thành nhìn đội ngũ sĩ tốt xếp hàng chỉnh tề, khí thế hiên ngang trên đường, đáy lòng không khỏi cảm thán như thế.
Mục Cực chắc hẳn cũng sẽ nhanh chóng tiến công Đại Hoàng thành, sau khi mọi người thương nghị, tàn quân triều đình đưa tới cùng với ba vạn sĩ tốt hắn mang đến bị trộn lẫn cùng một chỗ, được đại thống lĩnh tạm thời của quân Thiên Sách phủ hiện giờ là Hầu Lĩnh mang theo bắt đầu huấn luyện, mặc dù cách làm như vậy có chút hương vị tạm thời ôm chân Phật, nhưng tốt hơn cái gì cũng không làm.
Lâm Thủ lôi kéo nhóm công khanh áo bào đỏ thương nghị nên bố trí thành phòng như thế nào, đoán chừng tối nay đều không thể ngủ yên.
Những về việc này thì Từ Hàn quả thực không giúp được gì, cho nên cũng một mình ra đường dạo một chút.
Bóng đêm buông xuống, gió thu hơi lạnh.
Từ Hàn lại không có tâm trạng thưởng thức, hắn rất lo lắng đối với trận chiến của Đại Hoàng thành.
"Phủ chủ, phủ chủ."
Lúc này bên tai truyền đến một hồi tiếng kêu thanh thúy, Từ Hàn phục hồi tinh thần, nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Tô Mộ An đang cầm một chuỗi kẹo hồ lô, mặt đầy cười nhìn hắn.
"Ngài nếm thử, ngon quá!"
Cậu bé nói xong lập tức đưa chuỗi kẹo hồ lô kia tới.
Từ Hàn sửng sốt, nghiêm mặt hỏi:
"Không phải bảo ngươi ăn ít một chút sao! Có phải Khả Khanh lại lén nhét tiền cho ngươi không?"
"Không có."
Cậu bé có chút ủy khuất, cậu chỉ chỉ một người phụ nữ mở quầy hàng cách đó không xa, nói:
"Là bà bà kia hảo tâm cho ta, chứ không lấy tiền!"
Từ Hàn ngẩn người, Mục Cực đã binh lâm dưới thành, dân chúng Đại Hoàng thành đã trốn đi phân nửa, những người còn lại đại khái cũng rụt rè ở trong nhà, ít người có tâm tư ra khỏi cửa, càng không nói đến còn bày ra một quầy hàng, chuyện này ít nhiều có chút kỳ quái.
Hắn tức giận nhìn Tô Mộ An một cái,
"Lại nói bậy, sao có thể cho ngươi kẹo hồ lô?"
"Thật sự."
Cậu bé thấy Từ Hàn không tín nhiệm mình, nhất thời nóng mắt.
"Lão bà bà nghe nói ta là người của Thiên Sách phủ, lại tặng kẹo hồ lô này cho ta."
Dường như để tăng độ tin cậy trong lời nói này của mình, cậu bé sau khi dừng lại rồi nói:
"Ta thực sự không lừa dối Phủ chủ, đao khách không bao giờ nói dối."
Từ Hàn tự động xem nhẹ một câu sau của cậu bé, hắn lắc đầu, mang theo đứa bé vẻ mặt mang đầy sợ hãi tới trước quầy hàng của bà lão kia.
"Lão nhân gia, đây là tiền hồ lô của đứa nhỏ này."
Hắn nói xong, móc ra mười đồng tiền từ trong ngực, đưa tới trước mặt bà lão.
Thói đời này làm chút mua bán cũng không phải là chuyện dễ dàng, tiền một cái kẹo hồ lô có lẽ chính là khẩu phần ăn một bữa của một gia đình. Bà lão không rời đi ở thời điểm mấu chốt này, còn ra đường mưu sinh, có lẽ trong nhà cũng không quá dư dả, cho nên Từ Hàn cũng không muốn chiếm tiện nghi của nàng.
Bà lão đang chuyên tâm bọc vỏ đường cho kẹo hồ lô nghe vậy ngẩng đầu lên, nàng nhìn Từ Hàn một cái, hơi sửng sốt, rồi lập tức phục hồi tinh thần lại.
Người đàn bà trên mặt đã sinh ra rất nhiều nếp nhăn vội vàng lắc đầu:
"Không cần, coi như tặng cho đứa nhỏ kia, Thiên Sách phủ nguyện ý giúp Đại Hoàng thành chúng ta, lão thái bà ta làm chút kẹo hồ lô không đáng giá bao nhiêu.
Trên mặt bà lão khi đó mang theo một nụ cười chân thần, không thể nói là đẹp mắt, nhưng làm cho Từ Hàn không hiểu sao sinh ra một cỗ ấm áp.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi thu hồi tay đưa tiền.
"Đại chiến ở Đại Hoàng thành sắp tới, vì sao bà bà không sớm rời đi, dù sao. Nơi chiến loạn..."
Từ Hàn cau mày hỏi.
"Người già rồi, sao còn có thể chịu được giày vò như vậy, huống chi không phải chúng ta còn có Lâm tướng quân ở đây sao?"
Bà lão xua tay cười nói, ngược lại không có chút vẻ khẩn trương khi đại chiến sắp buông xuống nào.
"Hai đứa con trai của ta cũng ở trong quân, bọn chúng không đi, ta sao có thể?"
Bà lão tiếp tục nói, hành động trên tay cũng không hề dừng lại, lại bọc xong vỏ đường cho một chuỗi hồ lô.
"Ngươi cũng nhận một chuỗi, bà già này không có bản lĩnh gì khác, nhưng làm kẹo hồ lô đường này lại rất ngon, mỗi lần hai đứa con trai nhà ta trở về đều phải ăn một chuỗi."
Bà lão cười khanh khách đưa kẹo hồ lô đến trước người Từ Hàn.
Từ Hàn sửng sốt, sau khi hơi do dự vẫn nhận lấy kẹo hồ lô. Nếm thử một miếng, quả thật rất ngon.
"Ngon chứ?"
Đôi mắt của bà lão cong thành trăng lưỡi liềm.
"Ừm, ngon, đây là kẹo hồ lô ngon nhất mà ta từng ăn."
Còn không đợi Từ Hàn trả lời, Tô Mộ An khóe miệng dính đầy đường ở bên đã nặng nề gật gật đầu, vẻ mặt say sưa nói.
Bà lão nhận được lời khen chợt sắc mặt vui vẻ,
"Ta vẫn luôn bày sạp ở chỗ này, nếu về sau muốn ăn thì có thể đến tìm bà bà bất cứ khi nào."
"Ừm."
Tô Mộ An nghe vậy mừng rỡ, nặng nề gật đầu. Từ Hàn ở một bên nhìn mà thầm mắng tiểu tử này không có tiền đồ, trên đời nào có đao khách thích ăn kẹo hồ lô như vậy?
"Ai, cũng không biết khi nào những quân gia Hạ quốc kia mới có thể lui đi, khi nào trận chiến này mới có thể đánh tới tận cùng."
Bà lão cười cười, vẻ mặt chợt có chút nặng nề.
"Bà bà không cần lo lắng, Phủ chủ của chúng ta rất lợi hại, sẽ nhanh chóng đuổi những tên xấu kia chạy đi!"
Tô Mộ An trong miệng nhai một cái kẹo hồ lô, lời ra khỏi miệng có chút không rõ.
"Ăn hồ lô đi, sao lại còn nhiều lời như vậy."
Từ Hàn đưa hồ lô tới trong tay Tô Mộ An, tức giận nói.
Tô Mộ An tự biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại, ánh mắt lại nhìn kẹo hồ lô mới đến tay, mặt mày hớn hở một lúc lâu.
Ô!
Nhưng đúng lúc này chỗ cửa thành chợt vang lên một hồi tiếng kèn dài.
Từ Hàn sửng sốt, quay đầu nhìn về nơi kia.
"Nhanh lên! Hạ Quân tập kích đêm!!!"
"Cung tiễn thủ nhanh!"
"Đi báo cho tướng quân! Đừng núp thành!"
Từng tiếng hô to đầy lo lắng từ cửa thành truyền đến.
Đồng tử Từ Hàn đột nhiên phóng đại, Mục Cực tiến công nhanh hơn trong tưởng tượng rất nhiều...