"Lời nói của Từ Hàn vừa ra, trong cửa phủ chợt vang lên một trận kinh hô.
Không bố trí thành phòng, chẳng lẽ nhìn một ngàn cường giả Thiên Thú cảnh lui tới tự nhiên, tùy ý tàn sát binh lính trên Đại Hoàng thành?
Mọi người ngay từ đầu đã không ôm kỳ vọng quá nhiều đối với ý kiến của Từ Hàn, nhưng cũng không thể tưởng tượng được chủ ý của hắn lại có thể đến loại tình trạng này.
"Phủ chủ đang trêu đùa ta sao? Không bố trí thành phòng, chẳng lẽ là muốn đưa tướng sĩ trên Đại Hoàng thành ta cho Mục Cực giết ư?"
Vị lão tướng Mạnh Đồng trên Đại Hoàng thành kia lại lần nữa lên tiếng, vẻ đùa cợt trong mắt càng nặng vài phần, nhưng lúc nói những lời này, gã lại không chú ý tới sau khi nghe được câu nói của Từ Hàn, sắc mặt tất cả mọi người trong phủ bao gồm cả Lâm Thủ đều đột nhiên biến đổi.
Từ Hàn cũng không muốn để ý tới vẻ khinh thường trong lời nói của Mạnh Đồng, đây cũng không phải là bởi vì tính tình của hắn ôn hòa ra sao, chỉ là chuyện quan trọng, hắn lười so đo chi li với một số tên tôm tép nhãi nhép.
"Có câu là thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành*, Từ mỗ không hiểu đạo lý binh gia, lại thầm nghĩ hành động này của Mục Cực chính là hành động thượng binh phạt mưu. Mà lại có Tiên hiền nói, thượng mưu phạt tâm, trung mưu hoạch tâm, hạ mưu tru tâm*. Từ mỗ cho rằng, bất kể Mục Cực này mưu tính thế nào, đó đều là hành động công tâm. Đơn giản chỉ là muốn lấy không chiến mà phục binh." (thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành: Xuất quân đánh giặc đầu tiên phải dùng mưu, dùng kế không được, mới đánh bằng ngoại giao, ngoại giao không xong, mới đánh vào lính quân địch) (thượng mưu phạt tâm, trung mưu hoạch tâm, hạ mưu tru tâm: Trước tiên dùng mưu, sau đó dùng kế mua lòng người, cuối cùng giết chết lòng người)
Từ Hàn nhẹ nhàng nói, nhưng Mạnh Đồng mấy lần lên tiếng phản bác cũng không có được hắn đáp lại, trong lòng thầm cảm thấy rất là mất mặt khi bị một vị tiểu tử vắt mũi chưa sạch không nhìn trước mặt đồng liêu.
"Rốt cuộc Phủ chủ muốn nói cái gì? Cũng không cần cùng..."
Bởi vậy, Mạnh Đồng còn không đợi Từ Hàn nói xong, đã lên tiếng phản bác lần nữa.
Con ngươi Từ Hàn khi đó rốt cục cũng híp lại, hắn dừng lời nói trong miệng, nghiêng đầu nhìn Mạnh Đồng, trong con ngươi lập tức có hàn quang dâng lên.
Mọi người xung quanh cũng ngửi thấy mùi, dồn dập đưa ánh mắt rơi vào trên người hai người.
Trong lòng Mạnh Đồng trầm xuống, dù sao gã cũng là lão tướng xuất chinh nhiều năm, rất nhanh ngửi được một cỗ sát ý nhàn nhạt từ trên người Từ Hàn, thứ kia chính là phải thân kinh bách chiến, trên tay cầm hàng trăm ngàn mạng người mới có thể phát ra, gã nghĩ mãi mà không rõ người trẻ tuổi như Từ Hàn, trên người sao lại có khí cơ như vậy.
Lời nói của gã cũng bởi vì đáy lòng nổi lên kinh hãi và nghi hoặc, mà chợt ngừng lại.
Mà đây cũng là hiệu quả Mà Từ Hàn muốn.
"Điều Mục Cực muốn chính là để cho chúng ta luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, không cho chúng ta nửa phần cơ hội thở dốc, trước khi tiến công thực sự đến sẽ cố hết sức kéo ý chí cùng sĩ khí của chúng ta xuống. Nếu ta đoán không sai, ý nghĩ muốn phục kích những cường giả Thiên Miêu cảnh chúng ta kia, rất có thể rơi vào trong ý nghĩ của Mục Cực, trong ngày hôm nay, đối phương chắc chắn sẽ không phái ra những cường giả kia đến tập kích bất ngờ nữa, mà chúng ta lại bởi vì tỉ mỉ bố trí phòng ngự mà không lấy được chút thành quả nào, cũng vì thế lại rơi vào bị động, bởi vậy tại hạ cho rằng so với như vậy, chi bằng an bài sĩ tốt nghỉ ngơi tốt để ứng phó chiến sự sau hôm nay."
Thanh âm Của Từ Hàn lại vang lên, lúc này đây hắn đã phỏng đoán tâm tư đối phương rất cẩn thận, những tướng lĩnh kia cũng không phải là người ngu, sau khi hơi sửng sốt, suy tư kỹ càng lời Từ Hàn nói một phen, đều cảm thấy có vài phần đạo lý.
Nhưng Mạnh Đồng thấy cảnh này lại càng cảm thấy hành vi lúc trước của mình buồn cười tựa như khỉ, trong lòng gã không vui, cuối cùng bất chấp những người khác lại lên tiếng hỏi:
"Vậy theo ý của Phủ chủ, khi nào Mục Cực kia sẽ bất ngờ phát động cuộc tập kích Thiên Thú cảnh lần thứ hai đây?"
Từ Hàn nghe vậy, nhíu nhíu mày.
"Ta cũng không biết."
Lời này của hắn là sự thật, tuy rằng hắn phỏng đoán ra một chút tâm tư của Mục Cực, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tham dự chiến tranh, còn chưa hiểu rõ tính cách của y, muốn nói chính xác thời cơ Mục Cực làm khó dễ thì quả thực làm khó hắn rồi.
Nhưng lời này rơi vào trong tai Mạnh Đồng lại giống như bị gã bắt được sơ hở, trên mặt gã hiện ra nụ cười đắc ý lần nữa, gã nhìn chằm chằm Từ Hàn, nói:
"Một phen suy luận này của Phủ chủ đến tột cùng có tác dụng gì? Chẳng lẽ bởi vì không tính ra được thời gian Mục Cực tiến công, nên chúng ta chỉ có thể thúc thủ chờ chết? Chờ hắn lần lượt làm khó dễ sao? Chi bằng chuẩn bị thật tốt thừa thế xông lên, tại thời điểm hắn tập kích tiếp theo, lại đánh hắn trở tay không kịp!"
Vẻ không vui rốt cục tràn ngập đuôi lông mày Từ Hàn lúc này.
Hắn trầm mặc nhìn chằm chằm mạnh đồng hai bên đã có sương trắng kia, môi chợt mở ra:
"Hầu Lĩnh ở đâu!"
Vị thống lĩnh quân Thiên Sách phủ kia, hơi sửng sốt rồi lập tức đứng lên, chắp tay nói:
"Có mạt tướng!"
"Mạnh Đồng không biết lễ phép, vả miệng!"
Từ Hàn nói.
"Cái này..."
Hầu Lĩnh nghe vậy lập tức chần chờ, mặc dù hành vi của Mạnh Đồng có chút quá khích, nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Đại Hoàng thành, bọn họ còn phải dựa vào đám người Lâm Thủ cùng nhau thủ được chỗ này, nếu như vả miệng trước mặt mọi người thì sợ rằng sẽ khiến cho một phe Lâm Thủ bất mãn, đến lúc đó...
Vì thế y không thể không đưa mắt nhìn về phía Lộc tiên sinh ở một bên, muốn hỏi ý của vị công khanh áo đỏ đức cao vọng trọng này.
Ba!
Nhưng đầu y vừa rồi nghiêng qua, còn chưa kịp hỏi đã nghe trước bàn vang lên một tiếng nổ lớn.
Chỉ thấy Từ Hàn móc ra một thứ, hung hăng ném lên bàn gỗ, Hầu Lĩnh nhìn lại, chính là Phủ Chủ lệnh độc nhất vô nhị trên thiên hạ.
"Sao vậy! Lời nói của Phủ chủ như ta không có trọng lượng sao?"
Thanh âm lạnh lẽo của Từ Hàn cũng theo đó vang lên.
Khi đó sắc mặt hắn âm lãnh, hai tròng mắt nổi lên vẻ lạnh lẽo.
Cực kỳ giống như một con sư tử đực nhỏ tuổi.
Mặc dù bờm chưa mọc, nhưng nanh vuốt đã cực kỳ sắc bén.
Hầu Lĩnh cuối cùng cũng không dám chần chờ nữa, y cắn răng một cái, thân thể vừa động đã trực tiếp xuất hiện trước người Mạnh Đồng, bàn tay vung lên.
Chỉ nghe một tiếng nổ giòn vang vọng khắp lầu các.
Mọi người nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Nếu không phải trên gương mặt Mạnh Đồng giờ phút này đang sưng đỏ nhìn thấy mà giật mình, mọi người thậm chí không thể không âm thầm hoài nghi, tình hình vừa rồi rốt cuộc có phải là ảo giác của bọn họ hay không.
Mạnh Đồng rốt cục sau vài hơi thở trầm mặc cũng phục hồi tinh thần lại, tu vi của Hầu Lĩnh chính là Đại Diễn cảnh, nếu y thật sự toàn lực xuất thủ thì một chưởng này đủ để đập chết gã ngay tại chỗ, nhưng gã lúc này lại chỉ là mặt phải sưng đỏ, rất hiển nhiên vị thống lĩnh Thiên Sách phủ kia đã cẩn thận khống chế lực đạo của mình.
Nhưng dù là như thế, Mạnh Đồng vẫn cảm giác được một cỗ phẫn nộ dâng lên từ đáy lòng.
Đây là chuyện sỉ nhục xiết bao?
"Ngươi!"
Gã bị một cỗ nhiệt huyết xông lên đầu chỉ vào Từ Hàn muốn quát mắng.
"Đại địch trước mắt, đã không nghĩ thượng sách ngăn địch thì thôi, hết lần này tới lần khác lại còn muốn ngăn cản Từ mỗ góp lời."
"Không nói đến Từ mỗ quan ở nhất phẩm, chính là Thái úy Đại Chu mà Hoàng thượng tự mình khâm điểm, cho dù Từ Hàn chỉ là một tiểu tốt, nhưng chỉ muốn vì thế mà góp chút lời cũng không có gì đáng ngại. Bất kể đúng sai thì rốt cuộc nên nghe một chút, rồi mới có thể lại định đoạt! Nhưng Mạnh đại tướng quân lại không phân biệt tốt xấu mấy lần coi khinh ta, là cho rằng Từ mỗ ta dễ khinh, hay là..."
Từ Hàn nói đến đây lại dừng một chút, thanh tuyến đột nhiên âm lãnh xuống:
"Hay là trong lòng còn trắc ẩn, muốn đặt Đại Hoàng thành ta vào nguy nan?"
Từ Hàn chụp cái nồi này lên đầu Mạnh Đồng, vị lão tướng sáu mươi tuổi này lập tức biến sắc:
Mạnh Đồng tức giận nóng nảy công tâm, há miệng lập tức lớn tiếng quát, thế nhưng lời còn chưa dứt thì Lâm Thủ vốn trầm mặc một lúc lâu rốt cục cũng lên tiếng.
"Mạnh Đồng! Ngươi muốn làm ầm ĩ đến khi nào? Nếu Thái úy đại nhân muốn giết ngươi thì không ai trong Đại Hoàng thành này có thể cứu được ngươi!"
Lâm Thủ đã đến tám mươi tuổi lại quát như thế, giọng nói lớn như sư tử rống, mười phần trung khí, khiến Mạnh Đồng sắc mặt đang đỏ bừng nhưng trong lòng lại chấn động, cuối cùng phục hồi tinh thần lại.
Một cỗ cảm giác lạnh lẽo ngay lúc đó chạy khắp cơ thể gã.
Gã chợt tỉnh ngộ lại, thiếu niên nhìn như không đáng chú ý trước mắt này, lại là Thái úy Đại Chu, quan ở nhất phẩm, một trong Tam công thống lĩnh binh mã trong thiên hạ, nếu thật sự chọc giận đối phương, thì họa sát thân tuyệt đối không phải là lời nói đùa.
Gã lập tức thu hồi khí diễm của mình lúc vừa rồi, đầu cúi xuống, ngậm miệng lại.
"Thiếu Phủ chủ chớ có trách, đám tặc tử thuộc hạ này bị ta làm hư, sau này ta nhất định sẽ giáo huấn. Không biết kế sách mà Phủ chủ nói vừa rồi còn có câu sau."
Mà Lâm Thủ thấy Mạnh Đồng như thế, vẻ mặt lập tức áy náy quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, trong giọng nói lại có thêm vài phần hương vị hỏi thăm, thái độ rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Từ Hàn cũng không phải hạng người không chịu buông tha, huống chi hạng người như Mạnh Đồng trên thế gian này nhiều như lông trâu, nếu mỗi người đều tính toán chi li, vậy hắn chẳng phải sẽ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán sao, bởi vậy hắn khẽ gật đầu, không để ý tới việc này nữa mà bình tĩnh lên tiếng nói lần nữa:
"Như lời nói của tại hạ, quả thực khó có thể đoán trước khi nào Mục Cực rốt cuộc sẽ khởi xướng lần cường giả Thiên Thú cảnh tập kích lần thứ hai, thế nhưng nếu chúng ta thủ cây đợi thỏ thì vẫn luôn phòng thủ chặt chẽ, tu vi như các vị đương nhiên sẽ chống đỡ được mười ngày nửa tháng, nhưng những sĩ tốt tầm thường kia chỉ sợ sẽ không may mắn như vậy."
"Cho nên tại hạ cho rằng, tất nhiên là phải làm kế phản kích này."
"Nhưng không nên đặt vào thời điểm Mục Cực tấn công lần thứ hai, mà phải là... Lần thứ ba!"
Lời này ra khỏi miệng, mọi người ngồi đây nhất thời hai mặt nhìn nhau, không thể giải thích được.
"Lần thứ ba này rốt cuộc có gì khác với lần thứ hai?"