Sắc trời vừa sáng lên, trong quân doanh của Mục Gia quân chợt vang lên một tiếng rống giận điếc tai.
Chỉ thấy Thôi Đình mặc một bộ quân phục mang theo mấy trăm giáp sĩ Đại Hạ, nổi giận đùng đùng bước vào doanh trướng của Mục Cực.
Những bộ hạ cũ của Mục Gia quân thấy gã kiêu ngạo như thế, trong lòng đều có chút khó chịu, nhưng nhớ tới tình cảnh hiện giờ của mình, lại không thể không đè nén phẫn nộ như vậy.
Thôi Đình mang theo một đám giáp sĩ bước vào doanh trướng, trong đại trướng cực lớn chỉ có một mình Mục Cực ngồi trên đài cao tự mình uống trà.
"Thôi quốc trụ, chuyện gì làm cho ngài không vui như vậy a?"
Y thấy Thôi Đình đến, trên mặt vẫn chưa hề toát ra nửa phần kinh hãi. Mà chỉ ngước mắt nhẹ nhàng liếc gã một cái rồi hỏi như vậy.
Thôi Đình ngẩn người, gã thực sự nghĩ không ra chuyện lớn như vậy nhưng sao Mục Cực còn có thể thảnh thơi ngồi ở chỗ này, rất nhanh nghi hoặc như vậy đã hóa thành tức giận.
"Mục Cực ngươi hay lắm, ta đưa cho ngươi mười vạn đại quân, lúc này mới qua mấy ngày nhưng ngươi đã tiêu xài không còn một mảnh, gần mười vạn đại quân, hiện giờ chỉ còn lại không tới bốn vạn, Đại Hoàng thành đâu? Lâm Thủ đâu? Chuyện ngươi đã đáp ứng ta thì sao?"
Thôi Đình mặt đỏ tai hồng rống to với Mục Cực, thần sắc dữ tợn trên mặt quả thực làm cho người ta không thể tìm được nửa phần phong thái mà vị quốc trụ đại nhân này nên có.
"Lâm Thủ là tướng thủ thành đệ nhất nổi danh thiên hạ, nếu Đại Hoàng thành này thật sự dễ dàng phá như vậy, làm sao có thể đến phiên Mục Cực ta?"
Mục Cực cười cười, đưa tay nhấc ấm trà trước bàn rót đầy một chén, ra hiệu Thôi Đình uống.
Thôi Đình nào có tâm tư này, gã tiến lên một bước, cầm lấy chén trà rồi ném vỡ nát trên mặt đất, sau đó chỉ vào mũi Mục Cực tiếp tục mắng:
"Mục Cực, ngươi cho rằng Thôi Đình ta là con nít ba tuổi sao? Còn dám lừa gạt ta như vậy?"
"Đây chính là sáu vạn tinh nhuệ của Đại Hạ, mà ngay cả tường Đại Hoàng thành ngươi cũng không sờ được đã chôn vùi toàn bộ tính mạng của bọn họ, là muốn trêu đùa Thôi Đình ta sao?"
Lúc nói lời này, khí tức quanh người Thôi Đình bắt đầu khởi động, khí thế Đại Diễn cảnh tuôn ra như thủy triều, nghiễm nhiên đã động sát khí.
Trên mặt Mục Cực bị dính một chút vết nước do chén trà vỡ vụn bắn lên, thế nhưng y cũng không tức giận.
Y đưa tay dùng ống tay áo chậm rãi lau vết nước trên mặt mình, trong con ngươi vẫn không chút gợn sóng như người chết.
Y ngẩng đầu dùng ánh mắt như vậy nhìn vẻ mặt tức giận của Thôi Đình, bình tĩnh hỏi:
"Thôi đại quốc trụ muốn nói chuyện với ta như vậy sao?"
Nói xong, y dùng khóe mắt nhẹ nhàng liếc nhìn hơn trăm tên giáp sĩ đi theo Thôi Đình cùng đến kia.
Thôi Đình sửng sốt, trong ánh mắt gã lúc đó nổi lên một hồi đắn đo, nhưng cuối cùng gã vẫn cắn răng, trầm giọng nói:
"Các ngươi đi ra ngoài!"
Hơn trăm tên giáp sĩ phía sau nghe vậy hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn không dám ngỗ nghịch ý của vị Đại trụ này, dồn dập rời khỏi doanh trướng.
Cơn tức giận trong lòng Thôi Đình lúc này cũng đã bình phục một chút, gã kéo một cái ghế gỗ ra, lập tức ngồi xuống trước người Mục Cực, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta hy vọng Bắc Cương vương điện hạ có thể cho ta một câu giải thích hợp lý."
"Đương nhiên."
Mục Cực thấy thế, trên mặt hiện ra một nụ cười hiếm thấy, y đưa tay nhấc ấm trà lên lần nữa, rót cho Thôi Đình một chén đầy, lại đưa trước mặt gã.
Hoặc do thái độ của y làm cho Thôi Đình buông xuống một chút cảnh giác trong lòng, gã bình tĩnh tiếp nhận chén trà, cuối cùng cũng không đập nát trên mặt đất giống như trước đó.
"Đại Hoàng thành xảy ra chút biến cố."
Mà giọng nói của Mục Cực vào lúc đó cũng vang lên.
"Biến cố gì?"
"Thiên Sách phủ tới rồi."
Nương theo thanh tuyến bình tĩnh của Mục Cực vang lên, tay cầm chén trà của Thôi Đình run rẩy, nước trà rơi vào trên ống tay áo gã, thấm vào tầng da, nhưng gã lại không cảm thấy nước trà này ấm áp, ngược lại đáy lòng lại sinh ra một cỗ hàn ý khó hiểu.
"Thiên Sách phủ? Ta từng nghe được tin tức của Thiên Sách phủ, chẳng qua chỉ có mấy trăm người, đã không thể sánh với năm xưa, nghe nói tân Phủ chủ còn là một đứa bé vắt mũi chưa sạch."
Nhưng gã dù sao cũng là Thôi Đình, rất nhanh đã tỉnh táo lại.
"Những chuyện này đương nhiên không sai."
Mục Cực khẽ gật đầu, con ngươi âm u đầy tử khí kia chợt nâng lên, nhìn về phía Thôi Đình,
"Nhưng Lộc tiên sinh còn sống."
Đồng tử Thôi Đình lúc đó đột nhiên phóng đại, nhưng còn không đợi gã tiêu hóa xong tin tức như vậy, giọng nói của Mục Cực lại vang lên.
"Nguyên Quy Long cũng còn sống."
Cạch!
Một tiếng giòn vang, chén trà rơi xuống đất, vỡ vụn ra bốn phía. ...