Mọi người trên Đại Hoàng thành cũng sửng sốt khi thấy hai bên bỗng nhiên đánh nhau.
Cảnh tượng như vậy thực sự quỷ dị lại có chút hoang đường.
"Hắn muốn xua đuổi quân Hạ làm đội cảm tử."
Nhưng trong lúc mọi người đang nghi hoặc, một giọng nói trong trẻo chợt vang lên. Mọi người đưa mắt nhìn lại, chính là Chu Chương đang mặc y phục màu trắng kia lên tiếng.
"Dùng chuyện này tiêu hao chiến lực của chúng ta, đồng thời giảm bớt tổn thất của Mục Gia quân."
"Khu hổ nuốt lang cũng là thủ đoạn mà hắn thường dùng."
Xuyên thấu qua tầng tầng màn đêm, ánh mắt Chu Chương tựa như có thể thấy rõ thứ gì đó mà người khác không nhìn thấy, trong mắt gã nổi lên thần sắc kỳ dị nào đó, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, động đến thiên địa, lại giống như tuyết rơi trong tháng chạp, lạnh lẽo đến thấu xương. Đó là một loại đồ vật khó có thể hình dung, cũng phức tạp đến cực hạn.
Lâm Thủ nghe vậy đưa mắt nhìn Chu Chương một cái, có chút kỳ quái hỏi:
"Dường như công tử rất hiểu Mục Cực?"
Từ một ít lời nói và hành động của Chu Chương trước đó đã khiến Lâm Thủ phát hiện vị thanh niên nhìn qua không quá hai mươi tuổi này dường như có chút không giống người thường, hiện giờ chợt tỉnh ngộ lại, trong lời nói của gã lại như rất quen thuộc đối với vị Bắc Cương vương kia, giống như một vị quen biết cũ.
Chu Chương nghe vậy sửng sốt, lập tức cười nói:
"Dù sao cũng là Bắc Cương vương thống lĩnh Ký châu, trước khi tới tại hạ cũng đã nghiên cứu không ít."
Lời nói như vậy hiển nhiên chỉ là cho có lệ, nếu chỉ một tí nghiên cứu đã có thể hiểu được Mục Cực đến trình độ như thế này, vậy y cũng không phải là Mục Cực rồi. Thế nhưng mỗi người đều có bí mật của mình, Lâm Thủ cũng vậy, lão thấy Chu Chương không muốn nói nhiều, hiển nhiên cũng sẽ không cố hỏi.
"Nếu Bắc Cương vương muốn khu hổ thôn lang, vậy chúng ta không ngại cho hắn một cú đánh chó mù đường!"
Lâm Thủ chuyển đề tài, nói,
"Xe ném đá nhắm về phía trước, đánh cho ta!"
Âm thanh này vừa dứt, khí thế mọi người trên thành chấn động, từng hàng xe bắn đá cao lớn khi đó lại bị phát động dưới sự thao tác của rất nhiều tướng sĩ, từng quả cầu lửa bắn ra, điên cuồng thu hoạch tính mạng quân Đại Hạ đang tan tác.
Đáng tiếc duy nhất chính là trước đó Mục Cực hiển nhiên đã tính toán tỉ mỉ tầm bắn của xe bắn đá này, y ngăn quân Đại Hạ ở trong tầm bắn của loại xe này, mà Mục Gia quân thì cực kỳ trùng hợp vừa vặn ở ngoài tầm bắn của nó.
Từ Hàn ở trên thành rất nhanh chú ý tới điểm này.
Hắn âm thầm trầm mày, suy nghĩ thật kỹ hành vi của Mục Cực. Lúc trước y muốn kéo sụp Đại Hoàng thành bởi vậy không ngừng để cho quân Đại Hạ công kích, dùng chuyện này tiêu hao lực lượng bọn hắn, Từ Hàn đương nhiên có thể hiểu được điểm này. Nhưng bây giờ nếu đã quyết định cường công, vì sao không cần Mục Gia quân phối hợp với quân Đại Hạ? Ngược lại bắt đầu lấy bạo chế bạo, nhìn từ góc độ nào thì cách làm như vậy đều là hạ sách a. ...
Quân Đại Hạ hai mặt đều có địch nên tiến thoái lưỡng nan, lại thêm một khắc đồng hồ đi qua, đã có mấy vạn người ngã xuống dưới sự giáp công của Đại Hoàng thành và Mục Gia quân.
"Công thành hoặc là chết!"
Mục Gia quân tàn sát quân Hạ đang tuyệt vọng, miệng gào thét khẩu hiệu như vậy.
Dưới áp lực nặng nề như vậy, tinh thần quân Hạ rốt cục cũng đến bờ vực sụp đổ.
Bọn chúng muốn lui nhưng lại không thể làm được, bọn chúng muốn phá vòng vây, nhưng Mục Gia quân tiến lui có độ, lại có cường hãn Thiên Thú cảnh tọa trấn, giết bọn chúng giống như giết gà làm thịt chó.
"Đi công thành đi, cuối cùng còn có một chút hi vọng sống."
Lúc này, nam tử áo trắng ngồi trên ghế gỗ chợt nói.
Y gầy yếu bệnh trạng, giọng nói khi đó lại xuyên qua tiếng chém giết rung trời truyền rõ ràng đến bên tai mỗi tên sĩ tốt quân Hạ. Mang theo một cỗ mê hoặc, đánh thẳng vào tâm thần của mỗi người ở đây.
Quân Hạ vốn xuất phát từ bên bờ vực tâm thần sụp đổ, dưới thanh âm như thế mê hoặc, thực sự nổi lên một tia dao động cùng mê mang.
"Đánh hạ thành, các ngươi có thể sống."
Giọng nói của Mục Cực lại vang lên, trong con ngươi tướng sĩ quân Hạ lúc đó nổi lên một hồi mê mang.
Và rồi...
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quân Hạ vừa rồi còn đao băm kiếm chỉ với Mục Gia quân chợt như đổi tính, đồng loạt xoay đầu ngựa, lần nữa giết tới Đại Hoàng thành.
Lần này.
Trong đôi mắt bọn họ lóe ra ánh đỏ quỷ dị, giống như dã thú lâm vào điên cuồng.
Đánh hạ Đại Hoàng thành, sống sót!
Ý niệm như vậy giống như cơn ác mộng quanh quẩn trong đầu bọn họ.
"Tướng quân?"
Mục Lương rất nhanh ý thức được dị trạng như vậy hẳn là do Mục Cực gây ra,
Gã nghiêng mắt nhìn Mục Cực, đã thấy sắc mặt vốn bệnh hoạn của nam nhân kia lại trắng bệch thêm vài phần. Gã chợt có chút lo lắng, muốn nói điều gì đó.
Nhưng Mục Cực lúc này lại khoát tay áo, nói:
"Qua một canh giờ nữa chuẩn bị công thành."
Mục Lương sửng sốt, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, cũng bất chấp những thứ khác, lập tức gật đầu.
"Vâng!"
Gã nói như thế, thần sắc xưa nay trầm ổn của gã khi đó cũng không khỏi có chút kích động.
Giấc mộng mấy năm của Mục Gia quân cuối cùng có thể thực hiện, huyết cừu của Mục vương có thể nhanh chóng báo. Nghĩ đến những điều này, vành mắt người nam tử hơn bốn mươi tuổi này lại có chút phiếm hồng. ...
"Có chút không đúng..."
Từ Hàn cau mày nhìn quân Hạ lần thứ hai đảo ngược giết về phía Đại Hoàng thành, trầm giọng nói.
Giờ phút này quân Hạ tuy rằng hùng hổ, nhưng không hề có chút kết cấu nào, càng giống như bị người dùng pháp thuật, mà không có chút thần trí nào. Nhưng số lượng bọn chúng hơn mười vạn người, cho dù Tiên nhân muốn làm được một bước này đã là khó càng thêm khó, huống chi nếu bên Mục Cực có Tiên nhân tọa trấn, bọn họ cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?
Nhưng hiển nhiên quân Đại Hạ cũng không cho Từ Hàn quá nhiều thời gian suy nghĩ, chỉ tầm trăm hơi thở, bọn chúng đã giết đến dưới thành, điên cuồng dùng máu thịt thân thể đánh vào cửa thành.
Tiến công như vậy ngoại trừ tăng thêm một chút phiền toái cho Đại Hoàng thành, còn tạo thành uy hiếp thực chất lại là rất ít.
Lâm Thủ chỉ huy cung thủ trong tay bắt đầu thu hoạch tính mạng của quân Đại Hạ dưới thành, đây cũng không phải là một chuyện quá khó khăn, không còn chỉ huy hoàn hảo, không có cao thủ Thiên Thú cảnh lược trận vẫn cứ muốn đánh hạ Đại Hoàng thành, vậy danh tiếng của tướng thủ thành đệ nhất thiên hạ của Lâm Thủ chẳng phải là hư danh sao?
Lại thêm một canh giờ trôi qua, quân Đại Hạ dưới thành tử thương thảm trọng, hơn hai mươi vạn ở trong hai canh giờ giao phong này đã tổn thất khoảng chừng một nửa, còn lại không tới mười vạn.
"Quân Mục gia động!"
Nhưng trên tường Đại Hoàng thành khi đó chợt vang lên một tiếng kinh hô, Mục Gia quân ở xa vốn thờ ơ lạnh nhạt lại bất ngờ chuyển động.
Mục Gia quân cũng không thể so với mấy chục vạn sĩ tốt vớ vẩn mà Thôi Đình cho, đại quân ở biên cảnh thân kinh bách chiến, không động thì thôi, vừa động là thế sấm sét.
Bọn họ chậm rãi giết tới, tốc độ cực nhanh, nhưng trận hình lại không thấy chút hỗn loạn nào.
Ánh mắt Lâm Thủ lúc đó ngưng tụ, lão hiểu rất rõ, hiện tại những Mục Gia quân này mới là địch nhân chân chính của Đại Hoàng thành, lão lập tức lớn tiếng hạ lệnh, chuyển toàn bộ hỏa lực trút xuống trên người Mục Gia quân đang giết tới.
Nhưng Mục Cực sao có thể là người ngồi chờ chết.
Trong quân đội Mục gia khi đó có gần một ngàn bóng người xông lên, giết tới Đại Hoàng thành, mà trong hai mươi vạn đại quân cũng có khoảng hơn một vạn người dừng tại chỗ, lấy cung tiễn ra, kéo căng dây cung trong tay về phía Đại Hoàng thành.
Đó là Thần Tiễn quân nổi tiếng nhất trong Mục Gia quân.
Từng hàng mưa tên xuyên qua lại giữa hai bên, quả cầu lửa thật lớn gào thét, chân nguyên mênh mông trên người cường giả Thiên Thú cảnh.