Đều là tu sĩ luyện thể, Từ Hàn hiểu rất rõ nếu muốn tu luyện thân thể tới cảnh giới này thì cần phải trả giá nỗ lực lớn như thế nào, cái giá này lớn hơn không biết bao nhiêu lần so với Thiên Thú cảnh, dù cho cả hai đều là cùng một cảnh giới. (Long Tượng cảnh và Thiên Thú cảnh đều là cảnh giới thứ năm, một bên luyện thể, một bên tu hành)
Mà sáu gã sĩ tốt kia lại đi tới trước cửa thành, dừng người lại, cứ thế bước ra bước chân nặng nề của mình, giống như mãnh thú trực tiếp đụng vào cửa thành Đại Hoàng thành.
Thân thể tu sĩ Long Tượng cảnh cường hãn đến mức nào, sáu người hợp lực đụng một cái, cửa thành Đại Hoàng thành lập tức run rẩy kịch liệt một trận, những sĩ tốt canh giữ phía sau cửa lớn lại càng bị thương nặng, lập tức có vài chục người ở gần bị lực đạo thật lớn từ cửa thành kia truyền tới chấn nát nội phủ, thất khiếu chảy máu, chết ngay tại chỗ.
Biến hóa như vậy làm cho Lâm Ngự Quốc phụ trách trấn thủ cửa thành chấn động, gã trầm mắt hét lớn với sĩ tốt chung quanh:
"Nhanh, đứng vững! Cổng thành không thể bị phá!"
Nhưng sĩ tốt được phái đến trấn thủ cửa thành đại khái đều là hạng người thật giả lẫn lộn do Từ Hàn và triều đình điều tới, thấy lực sĩ ngoài cửa cường hãn như thế, trong lòng lập tức sinh ra khiếp đảm, trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên chặn cửa lớn đang run rẩy kia lại.
Tình hình từ các nơi trong chiến trường truyền đến không thể nghi ngờ là cực kỳ không lạc quan.
Trên đầu tường Đại Hoàng thành, sĩ tốt chạy tới chạy lui, tay chân luống cuống.
Lông mày Lâm Thủ nhíu lại thật chặt trên gương mặt già nua kia.
Lão biết muốn xoay chuyển thế cục hiện giờ, biện pháp tốt nhất chính là phá tan một trong ba phe Thiên Thú doanh, Hãm Trận doanh hoặc là Thần Tiễn quân của đối phương, thế nhưng trong lúc nhất thời lão thực sự không nghĩ ra biện pháp quá tốt.
Ngay khi lông mày lão càng nhíu sâu.
"Lâm tướng quân, Thiên Thú doanh giao cho những lão già chúng ta đi."
Lúc này chợt có một thanh âm già nua truyền đến, Lâm Thủ sửng sốt, quay đầu nhìn lại, đã thấy Lộc tiên sinh và đám công khanh áo đỏ đang tĩnh dưỡng vì lúc trước vận dụng Hạo Nhiên chính khí đã từ cách đó không xa đi tới.
"Lộc tiên sinh?"
Lâm Thủ sửng sốt, có Hạo Nhiên chính khí của công khanh áo đỏ trợ trận, đương nhiên là một tin tức tốt đối với Đại Hoàng thành. Nhưng lão cũng biết rõ việc sử dụng Hạo Nhiên chính khí tạo thành thương tổn to lớn cỡ nào đối với thân thể đám người Lộc tiên sinh, lúc này mới hai ngày ngắn ngủi chắc chắn không đủ để cho bọn họ khôi phục lại, nếu như mạnh mẽ vận dụng Hạo Nhiên chính khí lần nữa mà nói, tất nhiên sẽ tạo thành thương tổn không thể đo lường được đối với thân thể bọn họ, bởi vậy, Lâm Thủ vào lúc đó có chút chần chờ.
"Tình thế cực kỳ nghiêm trọng ở trước mặt, không thể lo hết những thứ này, tướng quân yên tâm, trong lòng Lộc mỗ còn nắm chắc."
Dường như nhìn ra băn khoăn của lão, Lộc tiên sinh khi đó cười khanh khách, nói như thế.
Lâm Thủ nghe vậy, lại mất mấy hơi thở suy nghĩ, lúc này mới nặng nề gật đầu.
"Lâm mỗ cảm tạ đại nghĩa của tiên sinh."
Sau đó vị lão tướng tám mươi tuổi này trịnh trọng chắp tay bái Lộc lão tiên sinh, trầm giọng nói.
"Phẩm hạng của tướng quân hơn xa tại hạ, tình huống nguy cấp, cũng không cần làm những lễ nghi phức tạp này nữa."
Lộc tiên sinh vội vàng đỡ lão lên, trịnh trọng nói.
Lâm Thủ đương nhiên hiểu được đạo lý này.
Lão suy nghĩ một chút, lại đưa ánh mắt nhìn về phía đám người Từ Hàn, Chu Chương ở một bên, trầm giọng nói:
"Phủ chủ, trong tay ta còn có hai vạn Đao Phủ thủ tinh nhuệ, nếu Phủ chủ không chê, có thể dẫn bọn họ đến cửa thành, hiệp trợ Ngự Quốc bảo vệ cửa thành không?"
Từ Hàn nghe vậy đương nhiên sẽ không từ chối, hắn biết bản thân mình và Đại Hoàng thành hiện giờ chính là châu chấu buộc cùng một sợi dây thừng, môi hở răng lạnh, vinh nhục cùng hưởng.
Hắn lập tức gật đầu Lâm Thủ, trầm giọng nói:
"Từ mỗ nguyện xông pha!"
"Tốt!"
Lâm Thủ nghe vậy, hét lớn một tiếng.
"Triệu Lăng, Triệu Sơn ở đâu?"
Lời này vừa dứt, trong đám người đã có hai vị tướng lĩnh trên dưới 30 tuổi cất bước ra, trầm giọng quát:
"Có mạt tướng!"
"Hai người các ngươi nhanh chóng lĩnh hai vạn Đao Phủ thủ theo Phủ chủ điện hạ đến cửa thành trấn thủ, nhớ kỹ, dù chết không được lui!"
"Mạt tướng lĩnh mệnh."
Hai người đáp.
Từ Hàn thấy thế khi đó cũng đồng loạt chắp tay với Lâm Thủ và Lộc tiên sinh, sau đó dẫn mọi người bước nhanh về phía cửa thành.
Lâm Thủ lúc đó nhìn thoáng qua bóng lưng Từ Hàn đi xa, lập tức nhìn về phía Lộc tiên sinh.
"Thiên Sách phủ có truyền nhân này, rất may mắn a."
Lão chân thành cảm thán, trong giọng nói có chút ít đìu hiu.
"Tướng quân càng già càng dẻo dai, Ngự Quốc tướng quân cũng tuổi trẻ tài cao, Lâm gia không phải cũng như thế sao?"
Lộc tiên sinh trả lời.
Lâm Thủ nghe vậy lại khẽ cười khổ, lập tức thu hồi cảm xúc của mình, trầm mắt nhìn ra ngoài thành.
"Cung tiễn thủ nghe lệnh!"
"Cánh trái nhắm vào Thiên Thú doanh, cánh phải nhắm ngay Thần Tiễn quân của Mục Cực.
"Lên tiễn!"
"Hết dây!"
Lão quát lên như thế, động tác của các cung thủ lít nha lít nhít trên đầu thành nước chảy mây trôi, khi giọng nói của lão hạ xuống, rất nhiều tướng sĩ đã chuẩn bị chỉnh tề.
"Cầm cung tới!"
Nhưng Lâm Thủ lại không hề hạ lệnh phóng tên trước tiên mà khi đó phát ra một tiếng gầm lớn, thuộc hạ hai bên lập tức hiểu ý, vội vàng đưa cho lão một thanh đại cung tạo hình cổ xưa, bên trên khắc cảnh giao long bơi lội.
Trường cung vào tay, khí thế quanh thân Lâm Thủ lập tức cuồn cuộn.
Lão cực kỳ thuần thục kéo cung hết dây, một cỗ khí thế bàng bạc bắt đầu tụ tập vào mũi tên.
Chỗ khí cơ kia cực kỳ thần kỳ, rất nhanh liên kết với các cung thủ xung quanh thành một mảnh, khí thế của cả hai dồn lại vào lúc đó tăng trưởng gấp bội, đảo mắt đã tăng lên tới mức cực kỳ đáng kinh ngạc.
Lúc này, đám người mới chợt nhớ tới.
Ba mươi năm trước, Lâm Thủ chính là dựa vào thanh đại cung trong tay này, thủ thành công năm mươi vạn đại quân của triều Đại Hạ.
Một mũi tên kia bắn vỡ mộng đẹp nhất thống thiên hạ của Lý Văn Cảnh - vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất từng ngự giá thân chinh của triều Đại Hạ ba mươi năm trước.
Khiến cho Lý Văn Cảnh sau mười năm trôi qua nhưng mỗi lần nhớ tới việc này vẫn đau lòng nhức óc, cuối cùng rơi vào tâm bệnh buồn bực mà chết, mà triều Đại Hạ cũng bởi vì mấy vị Hoàng tử tranh giành đoạt ngôi vua sau khi lão chết, khiến cho triều Hạ ba mươi năm này không có lòng đánh đông xuôi nam, cũng cho Đại Chu và Trần quốc một chút cơ hội thở dốc.
Một mũi tên kia suýt nữa bắn chết Tiên nhân.
Nó có một cái tên rất phù hợp với tình hình.
Tên là.
Hoàng Lương nhất mộng!
(*)Hoàng Lương nhất mộng
Hoàng Lương nhất mộng là một thành ngữ Trung Quốc, ví von mộng tưởng hư ảo không thể thực hiện. Sau đó nói rõ vinh hoa phú quý giống như mộng, ngắn ngủi mà hư ảo; sự vật tốt đẹp cũng chẳng qua khoảnh khắc thế thôi, đảo mắt thành không;