Còn nhanh hơn so với lúc bị Lâm Thủ bắn ra vừa rồi.
Mang theo sát cơ lăng liệt, thẳng tắp bắn tới đầu thành Đại Hoàng thành, đâm vào ngực vị lão tướng quân kia.
Lâm Thủ lúc đó ầm ầm ngã xuống đất.
Tiếng vang không lớn lại đinh tai nhức óc giống như Thái sơn sụp đổ.
"Tướng quân!"
"Tướng quân!"
Trên đầu thành vang lên tiếng kêu đau đớn của mọi người.
Lâm Thủ lại ngoảnh mặt làm ngơ, lão sững sờ nhìn mũi tên sắc bén cắm trên ngực mình, thần sắc trên mặt đầy đau thương.
Lúc này lão mới ý thức được, người trong thiên hạ đều đã tính sai Mục Cực.
Vị Bắc Cương vương này còn đáng sợ hơn nhiều so với mọi người tưởng tượng. ...
Tô Mộ An rất không vui.
Hắn nhìn đại hán trung niên uống đến không biết trời đất trước mắt này, đáy lòng tràn đầy bực tức.
Hắn vốn là canh giữ bên người Tần Khả Khanh đang trị liệu những sĩ tốt không ngừng được đưa vào quân doanh, thế nhưng theo thương binh không ngừng tăng lên, doanh trướng dùng để đặt thương binh đã được lấp đầy. Tần Khả Khanh thấy hắn không có việc gì làm, lại sợ hắn không nghe lời khuyên của Từ Hàn tự mình chạy đến đầu thành thêm loạn, nên giao hắn cho Sở Cừu Ly.
Thế nhưng Tô Mộ An lại không hề ưa thích Sở Cừu Ly.
Y khôi ngô như vậy, Tô Mộ An nghĩ rằng lẽ ra y phải là dũng tướng xung phong hãm trận, nhưng hết lần này tới lần khác y chỉ uống rượu cả ngày, đến thời khắc nguy cơ như vậy còn uống đến say mèm.
"Tiểu gia hỏa, ngươi có muốn uống một chút không?" Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộ An, Sở Cừu Ly ngước mắt nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm đưa bầu rượu trong tay lên, hỏi như vậy.
"Cha ta nói, đao khách không thể uống rượu." Tô Mộ An nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói.
"Hồ đồ." Sở Cừu Ly nghe vậy, hét lớn: "Trên đời này có đao khách nào không uống rượu! Cha ngươi dọa ngươi thôi."
"Cha ta sẽ không lừa gạt ta, người nói, đao khách không thể nói dối!" Câu nói này của Sở Cừu Ly giống như giẫm trúng chân đau của Tô Mộ An, thiếu niên kia lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng tranh luận.
"Không uống thì thôi, để ta tự uống." Sở Cừu Ly thấy hắn như thế, cũng không thèm tranh cãi nữa, y liếc mắt một cái, khẽ lẩm bẩm, rồi thu bầu rượu trong tay về, đang muốn ngửa đầu uống xuống.
Nhưng đúng lúc này, thân thể gã chợt chấn động, sắc mặt ửng hồng bởi vì rượu lúc này chợt trở nên trắng bệch.
Tô Mộ An ở một bên thấy thế cũng nhìn ra dị trạng của gã, không khỏi lo lắng hỏi: "Sở đại ca? Có chuyện gì với ngươi vậy?"
Sở Cừu Ly tựa như bị người thi triển Định Thân thuật, sững sờ tại chỗ, không hề trả lời câu hỏi của hắn.
Tô Mộ An cẩn thận đi tới, đưa tay chạm vào quần áo Sở Cừu Ly hỏi: "Không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ?"
Lời này mới vừa nói ra.
Phốc!
Một ngụm máu tươi chợt phun ra từ miệng Sở Cừu Ly, rải đầy mặt đất trước mặt.
Tô Mộ An chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy,"Ngươi... Ngươi..."
Hắn luống cuống tay chân, đang muốn làm chuyện gì đó thế nhưng lại không biết nên làm gì, sững sờ một lúc lâu mới chợt vỗ ót một cái.
"Ngươi chờ một chút, ta lập tức đi tìm Khả Khanh tỷ tỷ, ngươi đừng lộn xộn, ta đi một lát sẽ trở về !!!". Tô Mộ An lo lắng nói, sau đó vội vàng chạy về phía doanh trướng của Tần Khả Khanh.
Sau khoảng chừng mười hơi thở, Tô Mộ An đã đi xa.
Lúc này Sở Cừu Ly mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gã đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng mình, thần sắc trên mặt đầy vẻ đau thương, ánh mắt ngưng trọng.
"Lão gia hỏa, ngươi thực sự gây thêm phiền toái cho ta a."
Gã lẩm bẩm. Sau đó ánh mắt chợt trầm xuống, giống như đang cảm ứng thứ gì đó.
"Vẫn chưa muốn chết ư?"
Gã lại tiếp tục tự quyết định, sau đó nặng nề thở dài.
"Một lần cuối cùng, họ Nguyên ngươi phải sống lâu hơn một chút, nếu không cái mạng này của lão tử coi như là đền cho các ngươi rồi."
Khi đó, đại hán phun ra một ngụm nước bọt nhiễm máu, thần quang trong mắt ngưng tụ, quanh người có một cỗ khí thế kỳ dị bốc lên.
Gã khoanh chân ngồi xuống, hai tay chắp trước ngực giống như lão tăng nhập định, trong tay bắt đầu kết ra từng đạo ấn ký huyền diệu.
"Nhỏ lừa gạt trẻ, lớn lừa dối trời."
"Tiểu đạo sờ châu, đại đạo trộm mệnh."
Gã mặc niệm câu châm ngôn truyền thừa từ xưa của Đạo Thánh môn, một cỗ khí thế vây quanh người gã như trời hạn gặp mưa giông, xông thẳng đến Cửu Tiêu!
Khi đó quanh người Sở Cừu Ly tắm rửa Thần quang, từ xa nhìn lại, hào quang rực rỡ.
Giống như một vị thần. ...
Thành Trường An.
Nữ tử áo xanh đang đàm luận bí sự với với vị thủ tọa đại nhân quyền hành ngập trời kia lại đột nhiên có cảm giác, nàng nhướng mày, không để ý lễ tiết đứng dậy xin cáo lui với vị thủ tọa đại nhân kia.
Sau đó nàng vội vàng xuyên qua hơn phân nửa thành Trường An, trở lại tiểu viện của mình.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người hầu chung quanh, nàng cực kỳ thất thố đẩy cửa phòng chưa bao giờ cho phép người ngoài tiến vào, sau đó bình tĩnh nhìn về phía giá cắm nến trong phòng.
Nơi đó đặt ba ngọn nến, một ngọn sớm đã tắt, một ngọn lung lay sắp đổ, một ngọn lúc sáng lúc tắt.
Nữ tử áo xanh đi tới trước mặt giá cắm nến, nhìn ngọn nến lúc sáng lúc tắt kia, lông mày nhíu lại.
Sắc mặt của nàng cũng nổi lên vẻ âm tình bất định dưới dưới ánh nến kia.
Một hồi lâu, nàng nặng nề thở dài, giống như đang tiếc hận cái gì đó.
Sau đó nàng cắn răng, vừa bất đắc dĩ vừa phẫn hận nói.