Chương 50: Thiên Sách phủ
(2) . ." Phu tử dường như có chút không đành lòng, y muốn khuyên nhủ nói.
"Không được." Thương Hải Lưu lại dứt khoát cắt đứt lời nói của lão Phu tử.
"Cảnh giới kia có thứ gì tốt sao? Ta đã đi qua Côn Luân, chỗ đó chỉ là một mảnh hoang vu, không còn bất cứ thứ gì nữa."
"Thế nhưng. . ." Lão Phu tử lại không hề cam lòng, y đang muốn nói thêm gì nữa.
Nhưng lại giống hệt như lần trước, lời nói của y vừa mới phát ra đã bị Thương Hải Lưu cắt ngang.
"Không có thế nhưng, chẳng lẽ ngươi muốn Thương Hải Lưu ta giống như những lão bất tử của Thái Âm cung, mỗi ngày nơm nớp lo sợ kiếp nạn rơi vào mình? Sống trăm năm trong bộ dạng như vậy có ý nghĩa gì? Còn không bằng ta tiêu dao nhân gian mấy chục năm này."
"Huống hồ. . ." Thương Hải Lưu nói đến đây, chợt xoay chuyển lời nói. Trên mặt lão hiện lên một nụ cười vui vẻ, nói: "người bên ngoài có thể khuyên ta những lời nói như vậy, nhưng ngươi không được khuyên ta, năm đó ngươi không thể bước một bước vào cửa, hôm nay lại khuyên ta là thế nào?"
Phu tử nghe vậy sững sờ, lập tức không nhịn được cười lên.
Lúc này Hạ Lão Tam - chủ nhân của khách sạn đã chuẩn bị xong đồ ăn, từng dĩa đồ ăn chỉ cần nhìn qua đã khiến cho ngón trỏ người ta run rẩy bị gã bưng lên.
"Chỉ uống nước trà không có tí sức lực nào, ông chủ có rượu không?" Thương Hải Lưu vào lúc đó nói ra, Hạ Lão Tam đương nhiên không thể chối từ, cười ha hả bưng lên một bầu rượu, nói một tiếng chư vị từ từ dùng, lúc này mới lui ra.
"Sững sờ làm gì, đến ăn đi." Thương Hải Lưu nhìn thấy rượu, lập tức mặt mày hớn hở, lại liếc qua Từ Hàn đang đứng ở một bên, tức giận nói.
Từ Hàn lúc này mới tỉnh ngộ lại, hắn sững sờ ngồi vào bên cạnh hai người, nhưng không biết là bởi vì lai lịch của hai người này quá lớn, hoặc là vì trong lời nói của Thương Hải Lưu để lộ ra có chút tin tức khiến cho trong lòng hắn bất an, Từ Hàn cầm lấy chiếc đũa, nhưng thật lâu lại không hề động.
"Rượu này là một thứ ngon, nhớ năm đó ta mới vào sư môn, thế nhưng Kiếm Lăng lại cấm rượu, vì uống một hai ngụm, ta nhận không ít sự trách phạt của sư phụ." Thương Hải Lưu không quan tâm đến vẻ khác thường của Từ Hàn, lão uống cạn một ly rượu trong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mê say, trong miệng lại càng thì thào nói ra.
Lão Phu tử dường như cũng đã chấp nhận quyết định của Thương Hải Lưu, y cũng tự rót cho mình một ly rượu trong, ngửa đầu uống cạn, lập tức nhìn Từ Hàn ở bên cạnh, một lần nữa nhíu mày nói: "trên người tiểu tử này có Yêu khí."
"Dư nghiệt của Sâm La Điện, tu luyện《 Tu La Quyết 》đương nhiên phải có Yêu khí." Thương Hải Lưu lơ đễnh nói, tựa như tất cả lực chú ý đều ở phía trên chén rượu trước mặt.
"Nếu là như vậy, có nối lại cánh tay thì hắn vẫn không thể tu hành Đại Diễn Kiếm Quyết 》của Kiếm Lăng Nam Hoang." Lão Phu tử nói, y có chút khó hiểu rốt cuộc Thương Hải Lưu đang muốn làm điều gì.
《 Tu La Quyết 》đã được thiếu niên trước mặt tu luyện đến cảnh giới không thấp, kinh mạch trong cơ thể hắn hiển nhiên đã bị Yêu lực đảo loạn, cho dù là y cũng không thể tìm ra biện pháp chữa trị, đã là như vậy, nối lại một tay cho thiếu niên này thì có ích lợi gì? Vì sao Thương Hải Lưu lại hết lần này tới lần khác gieo kiếm chủng của mình lên người một thiếu niên không thể tu hành《 Đại Diễn Kiếm Quyết 》?
Phu tử cực kỳ khó hiểu với chuyện này.
"Không phải ta đã nói rồi sao?" Thương Hải Lưu nghe vậy bỗng nhiên ngừng động tác trên tay mình, lão quay đầu nhìn về phía Phu tử một lần nữa, sau đó lặp lại từng chữ trong lời nói của chính mình đã nói trước kia: "ta muốn đi Đại Uyên Sơn!"
Phu tử lại sững sờ, nhưng sau đó mấy hơi thở, vẻ khiếp sợ đậm đặc lan tràn ra trên gương mặt y, y kinh ngạc nhìn Thương Hải Lưu, có chút thất thố nói: "ngươi muốn cho hắn. . ."
Thanh tuyến của y trở nên có chút cao vút, cho đến lúc này y mới tỉnh ngộ được rốt cuộc một cánh tay mà Thương Hải Lưu muốn chuẩn bị cho Từ Hàn là đến từ đâu!
"Phù." Thương Hải Lưu vào lúc đó làm ra một cái dấu im lặng với Phu tử, sau đó lão đưa tay rót một ly rượu trong. Có chút khó chịu nhìn Phu Tử một cái, nói: "cũng đã có tuổi rồi, không thể yên tĩnh một chút giống như ta sao?"
Phu tử cũng hiểu được chính mình thất thố, y thu thanh âm, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại như cũ.
"Tiếp nhận vật kia cũng không phải là chuyện gì tốt, ngươi chắc chắn đứa bé này ít nhất có thể chịu đựng được?" Vị Phu tử từ lúc gặp nhau đã làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân vào lúc đó giống như thay đổi thành một người khác, y nghiến răng nghiến lợi tiến tới trước mặt Thương Hải Lưu, dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ có thể nghe rõ, nói như vậy.
"Ta tin tưởng ánh mắt của ta." Thương Hải Lưu vẫn giữ nguyên bộ dạng mây trôi nước chảy như cũ, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Phu tử lại tràn ngập nghiêm túc và kiên định.
Ánh mắt của hai người cứ như vậy gặp nhau ở trên không trung, loại khí thế như có thực chất này bắt đầu va chạm, mà Từ Hàn chưa kịp hiểu điều gì xảy ra đã ở vào trung tâm của cơn bão táp này, hắn chỉ cảm thấy một hồi áp lực cực lớn kéo tới, khiến hô hấp của hắn trở nên có chút khó khăn, mà theo thời gian trôi qua, áp lực như vậy càng thêm nặng nề, thế cho nên khiến hắn cảm thấy ngực rất khó chịu.
Ngay lúc hắn sắp không thể kiên trì nổi, Phu tử dường như đã nhận ra vẻ quẫn bách của Từ Hàn, y thu hồi ánh mắt của mình trước tiên.
Cỗ "bão táp" kia cũng theo đó ngừng lại, lúc này Từ Hàn mới có thể thở dốc.
"Ngay cả khi giúp hắn nối lại cánh tay kia, ngươi cảm thấy hắn có thể sử dụng sao? Muốn hắn có thể sử dụng tự nhiên, còn phải dùng y thuật của ta, thêm với dược liệu trận quý đặc thù trên Huyền Hà Phong của Linh Lung Các làm vật dẫn, tiến hành điều trị mới có thể khiến hắn thích ứng hoàn toàn." Phu Tử trầm mặt nói."nhưng những năm này Linh Lung Các trở mặt với triều đình, ta hoàn toàn không thể lấy được dược liệu trên Linh Lung Các."
"Chuyện này cũng đơn giản." Thương Hải Lưu lại uống tiếp một chén rượu trong, nhếch miệng cười nói.
"Ngươi thu hắn làm đồ đệ, truyền cho hắn một chút y thuật của ngươi, lại dùng biện pháp đưa lên Linh Lung Các thì xong rồi?"