Từ Hàn liếc mắt nhìn Đồng Thiết Tâm ở bên người đang mang theo nụ cười nồng đậm, ánh mắt đột nhiên bắt đầu híp lại.
Phía dưới một bộ túi da tốt, chỉ vì sắc dục xông tâm mà lúc này thực sự lộ ra dung nhan cực kỳ dữ tợn.
"Mọi chuyện dựa vào Đồng đại ca làm chủ." Từ Hàn cũng không hề nói ra điều này, chỉ đồng ý.
Nếu như giao cho những đệ tử danh môn kinh nghiệm sống chưa nhiều này gác đêm. Từ Hàn ít nhiều có chút không yên lòng, mà tự mình hắn làm chuyện này thì lại an tâm hơn một chút. Đương nhiên những chuyện này không phải là vì đám đệ tử của Linh Lung Các, mà chính là vì chính bản thân hắn.
Thấy Từ Hàn mềm yếu như thế, nụ cười trên mặt Đồng Thiết Tâm càng lớn, gã lại vỗ vỗ bả vai Từ Hàn, nói: "vậy khiến Từ huynh đệ cực khổ rồi", sau đó liền quay người nghênh ngang rời đi.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ trôi qua, mọi người đều đã nằm ngủ, chỉ Từ Hàn cô độc ngồi ở bên cạnh đống lửa, ánh mắt của hắn nhìn ánh lửa nhảy nhót trước mặt mình, kinh ngạc sững sờ.
Gác đêm, đối với Từ Hàn mà nói cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Bất kể là trước kia thân là sát thủ của Sâm La Điện, vì săn giết một số mục tiêu, hoặc cùng Thương Hải Lưu đồng hành về sau, vì đề phòng những kẻ cướp trên đường vĩ hành, Từ Hàn cũng đã làm chuyện mấy ngày không ngủ không nghỉ.
Đây đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày.
Nhưng từ khi Thương Hải Lưu chết, rồi Phu Tử rời đi, lại đến Trường An sở kiến sở văn (*chứng kiến hết tất cả), thêm với việc hôm qua gặp gỡ vị nam nhân trong Thiên Sách Phủ kia, mấy chuyện này đan vào cùng một chỗ cũng khiến Từ Hàn có chút bực bội khó hiểu.
Thương Hải Lưu đã từng nói, mỗi người sinh ra trên đời này cũng có sứ mạng của riêng mình.
Thương Hải Lưu hoàn thành sứ mạng của mình.
Mà Từ Hàn đây
Từ Hàn không biết, tương lai của hắn vẫn chỉ là một mảnh mê mang như cũ.
Nghĩ tới đây hắn không kìm được đưa tay ra, sờ tới một khối ngọc bội trong ngực mình, nghĩ đến hôm qua chính là thời điểm ba năm mà nam nhân kia lập ra ước hẹn. Trong đầu suy nghĩ càng bực bội.
"Đát."
Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng động rất nhẹ.
Đó là thanh âm phát ra do giày ủng đạp gãy cành khô trên mặt đất.
Từ Hàn mãnh liệt từ trong suy nghĩ của mình hồi phục thần trí, hắn ghé mắt nhìn lại, lại thấy một bóng người xinh đẹp cách đó không xa đang chậm rãi đi tới.
Ánh mắt của hắn vào lúc đó bắt đầu híp lại: "Diệp đại tiểu thư đã trễ như vậy còn chưa ngủ sao "
Diệp Hồng Tiên nghe vậy dịu dàng cười cười, chỉ lơ đễnh đi tới trước mặt Từ Hàn, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu rời nhà, có chút khó ngủ." Diệp Hồng Tiên lấy tay chống một bên mặt mình, nhìn ánh lửa trước mắt, khẽ nói.
Thanh tuyến của nàng cực kỳ nhu hòa, thậm chí còn mang theo chút cô đơn khiến Từ Hàn sững sờ.
Hắn không kìm được ghé mắt nhìn lại, lúc đó ánh lửa chiếu đến bên má Diệp Hồng Tiên, khuôn mặt nàng thanh tú giống như bút mực họa ra, môi anh đào đỏ tươi giống như có thể chảy ra nước.
Cái gọi là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, chung quy lại cũng chỉ như vậy.
Trong lòng Từ Hàn khó tránh khỏi sinh ra ý nghĩ như thế.
"Đẹp không" Tiếng nói của Diệp Hồng Tiên vào lúc đó vang lên.
Từ Hàn sững sờ, lúc này mới hồi phục tinh thần lại, chỉ thấy Diệp Hồng Tiên lúc này đang quay đầu nhìn về phía hắn, khóe miệng rõ ràng mang theo nụ cười chế nhạo.
Từ Hàn lúc này mới biết mình bị Diệp đại tiểu thư trêu đùa hí lộng, thầm mắng một tiếng chính mình mê gái, nhưng trên mặt lại cố gắng trấn định.
"Diệp đại tiểu thư đêm khuya tới đây, không phải chỉ vì muốn biểu hiện ra ngươi xinh đẹp cho Từ mỗ xem đi" hắn chỉnh đốn tâm thần, bỏ qua một tia buồn rầu trong lòng mình, nói.
"Ngươi tu luyện là ngoại công ?" Diệp Hồng Tiên cũng không đáp, chỉ hỏi ngược lại.
Trận đánh nhau ngày hôm đó, Từ Hàn đã lộ ra lực lượng của mình, hắn cũng không cần phải giấu giếm Diệp Hồng Tiên, lập tức liền gật đầu, coi như là thừa nhận.
"Ngày ấy giao thủ, ta thấy tu vi của ngươi đã tới Kim Cương cảnh, ngươi tuổi tác chỉ ngang bằng ta, lại có thể tu luyện thân thể tới loại tình trạng này, thực sự không thể tưởng tượng được." Diệp Hồng Tiên nghiêng cái đầu cực kỳ hứng thú nhìn Từ Hàn từ trên xuống dưới, tựa như muốn hiểu rõ hắn vậy.
"Quá khen, tu luyện thân thể dù sao cũng là ngoại đạo, không thể sánh với viên Đan tím trong cơ thể Diệp tiểu thư." Lời này của Từ Hàn cũng không phải lấy lòng.
Cần biết thiên hạ công nhận tu hành chính đạo chính là dẫn dắt nội lực, tụ họp Nội Đan, sinh ra Tam Nguyên, khai môn vị, hồn phách câu thông thiên địa, thân không nhiễm cát bụi, cuối cùng hóa thành Đại Diễn. Tu sĩ luyện thể mặc dù giai đoạn trước tinh tiến cực nhanh, chiến lực cũng vượt xa tu sĩ cùng cảnh, nhưng nếu đến Kim Cương cảnh, thì mỗi bước đi tiếp theo lại cực kỳ khó khăn.
Cho dù là Từ Hàn lúc này thì hắn vẫn cách Tử Tiêu cảnh xa đến vạn dặm.
Mà Diệp Hồng Tiên thì ngược lại, mặc dù tu vi chỉ ở Đan Dương cảnh, nhưng cần biết điểm mấu chốt nhất của Đan Dương cảnh là lấy nội lực trong cơ thể ngưng ra Nội đan, mà Nội Đan lại chia làm ba phẩm là thượng trung hạ, hạ phẩm màu vàng, trung phẩm màu đỏ, thượng phẩm màu tím. Tu sĩ bình thường cũng chỉ có thể chạm tới Nội đan màu vàng, người có thể đạt tới Nội đan màu tím dĩ nhiên được coi là kỳ tài ngút trời, mà Diệp Hồng Tiên lại là Đan tím vạn người mới có một. Điều này cũng có nghĩa là, một khi nàng phá Đan Dương cảnh, con đường về sau nhất định thuận buồm xuôi gió. Thiên phú như vậy, được Tư Không Bạch coi trọng cũng là điều khó tránh khỏi.
Thế nhưng, đối mặt với sự tán thưởng của Từ Hàn, Diệp Hồng Tiên chỉ lơ đễnh cười khẽ, Trong hơn mười năm này nàng đã nghe quá nhiều những câu tán dương như vậy, sớm thành thói quen.
Nàng bỗng nhiên nghiêm sắc mặt lại, thanh tuyến cũng trầm thấp thêm vài phần.
Nàng nói.
"Ngươi cảm thấy chỉ bằng bọn họ là có thể chống đỡ được người của Trường Dạ Ti sao?"