Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tàng Phong

Chương 81: Có câu: "thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư" (1)

Chương 81: Có câu: "thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư" (1)



Đến sáng hôm sau, tính cả ngày hôm qua đến bây giờ đường đi gập ghềnh, Từ Hàn đã không nghỉ ngơi hai ngày hai đêm.

Dù sao hắn vẫn là một người thường, hai ngày đêm không ngủ khiến sắc mặt Từ Hàn lúc này có chút tái nhợt.

Sau khi ăn bữa sáng do La Ấn hảo tâm mang đến, Từ Hàn đi tới trước xe ngựa, chuẩn bị cùng mọi người tiếp tục lên đường.

Mà Mạnh Thư Các cùng Đồng Thiết Tâm đang chăm sóc những con ngựa, thấy Từ Hàn sắc mặt trắng bệnh. Hai người liếc nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười đắc ý.

"Mạnh sư huynh hôm qua cực khổ rồi. Hôm nay, hãy để đệ đánh xe ngựa thay huynh đi." La Ấn nhìn vào vẻ mặt đắc ý của Mạnh Thư Các, biết rằng chỉ sợ ngày hôm nay gã sẽ lặp lại chiêu cũ, trong lòng y có chút không đành lòng. Lập tức bước tới bên người Mạnh Thư Các, khuôn mặt tươi cười, vươn tay cầm lấy dây cương đang phủ trên lưng ngựa, định thu về tay mình.

"Hả?" Mạnh Thư Các cùng lúc đó cũng cực kỳ thận trọng đưa tay ra, ngăn cản tay La Ấn lại. Gã híp mắt nói:"ta thân là sư huynh hiển nhiên phải trợ giúp các vị sư đệ, bằng không làm sao có thể nghe vào hai chữ sư huynh tốt đây?"

Nói xong gã lại quay đầu nhìn về phía Từ Hàn vốn sắc mặt có chút trắng bệch, híp mắt nói:"ngươi thấy đúng không, Từ huynh đệ?"

Thấy Mạnh Thư Các hùng hổ dọa người như thế, vị Hồ Đại Lượng cường tráng kia nghe thấy vậy có chút tức giận, y mãnh liệt bước ra một bước, muốn nói cái gì đó nhưng lại bị La Ấn ngăn lại.

So với bọn họ thì Mạnh Thư Các nhập môn sớm hơn vài năm, tu vi cũng cao hơn không ít, nếu thực sự đánh nhau thì hai người bọn họ thực sự nếm không ít quả đắng, huống chi sau lưng Mạnh Thư Các còn có Đồng Thiết Tâm làm chỗ dựa, quả thực là không cần phải tự làm mất mặt như vậy.

Bầu không khí mang đầy thuốc súng giữa những người bên này, hiển nhiên đã bị Đồng Thiết Tâm, Diệp Hồng Tiên và hai vị nữ tử kia phát hiện, ngay lúc đó bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên này, trong mắt đều có chút vẻ nghi hoặc.

"Chuyện gì vậy?" Đồng Thiết Tâm cau mày nói, mấy ngày nay tâm tư gã đều đổ dồn vào trên người Diệp Hồng Tiên, hiển nhiên không hiểu điều gì khiến cho ba sư đệ của mình xảy ra mâu thuẫn như vậy.

"Không có gì, không có gì." La Ấn cười nói, sau đó vội vàng kéo lấy Hồ Đại Lượng với vẻ mặt không cam lòng đi vào trong xe ngựa.

Hai người thỏa hiệp khiến sắc mặt Mạnh Thư Các càng tốt hơn, gã vểnh miệng lên, khinh thường liếc nhìn hai người một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, lạnh giọng nói: "Từ công tử, xin mời."

Trong giọng nói mang théo ý tứ uy hiếp, không có chút nào che lấp như trước.

Nhưng Từ Hàn nghe vậy, thần tình trên mặt cũng không vì chút uy hiếp trong lời nói của Mạnh Thư Các mà sinh ra nửa phần biến hóa.

Hắn bước về phía trước mấy bước, cũng đúng lúc đi đến trước mặt Mạnh Thư Các thì lại xoay người một cái, vượt qua xe ngựa của Mạnh Thư Các, đi tới trước đám người Đồng Thiết Tâm.

"Từ huynh đệ?" Đồng Thiết Tâm sững sờ, thực sự không biết hành động của Từ Hàn lần này là có ý gì.

"Hồng Tiên." Nhưng Từ Hàn cũng chưa từng liếc mắt nhìn gã một cái, trái lại ngửa đầu nhìn về phía thùng xe ngựa khẽ gọi, thanh âm vô cùng nhu hòa, xưng hô cũng cực kỳ thân mật.

"Hả?" Diệp Hồng Tiên ở trong xe nghe vậy liền thò đầu ra, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Từ Hàn, trái tim nàng một hồi loạn nhịp, biết chắc Từ Hàn muốn làm chút hành động gì đó để phản kích với đám người Đồng Thiết Tâm kia. Nàng có chút vui vẻ phối hợp với hắn, mở to đôi mắt ngọc của mình, trong nháy mắt nhìn Từ Hàn.

"Hôm qua ngủ ngon giấc không?" Từ Hàn hỏi.

"Ừ, cũng không tệ lắm." Diệp Hồng Tiên trả lời.

"Nhưng con đường núi này gập ghềnh mà mỗi đêm ta đều phải gác, thân thể của ta vốn yếu ớt, sau mấy ngày nữa, chỉ sợ không thể chịu đựng nổi." Vẻ mặt Từ Hàn có chút ủy khuất nói.

Bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt Đồng Thiết Tâm, lập tức khiến y ngầm cười lạnh.

Tên Từ Hàn này rốt cuộc cũng chỉ như vậy, mềm yếu đến mức phải tố khổ với một cô gái, chỉ sợ sau lần này, hình tượng của hắn trong lòng Diệp Hồng Tiên sẽ giảm xuống vài phần.

Nghĩ như vậy, trên mặt Đồng Thiết Tâm không kìm được vẽ ra một ý cười, lúc này y muốn mở miệng nói vài câu, mong Từ Hàn thông cảm một chút, sau đó sẽ nhận nhiệm vụ gác đêm, lấy Tam Nguyên cảnh tu vi của y, mấy ngày đêm không ngủ nghỉ với y mà nói cũng không thể coi là chuyện gì quá quan trọng.

Mà y cùng với Từ Hàn sẽ xuất hiện sự đối lập giữa một bên mạnh mẽ còn một bên yếu đuối, tin tưởng rằng Diệp Hồng Tiên nhất định sẽ thấy rõ ràng, ai mới là đức lang quân chân chính như ý của nàng.

"Nhưng Đồng đại ca đã giao chuyện này cho ta, ta vẫn phải là làm tốt, dù sao cũng liên quan đến sự an toàn của mọi người, vì vậy ta liền nghĩ, nàng có thể dùng phương pháp khi còn bé giúp ta chìm vào giấc ngủ." Nhưng Đồng Thiết Tâm còn chưa có kịp làm điều đã nghĩ sẵn trong đầu, thanh tuyến của Từ Hàn lại một lần nữa vang lên.

Trong lòng Đồng Thiết Tâm hồi hộp một phen, không khỏi có chút bất an, y theo bản năng liền truy vấn:"phương pháp xử lý khi còn bé?".

Mà Diệp Hồng Tiên cũng sững sờ, nàng quen biết Từ Hàn còn chưa tới nửa tháng, nàng sao biết được phương pháp xử lý khi còn bé là như thế nào? Chuyện này chẳng qua là Từ Hàn soạn bậy soạn bạ, thế nhưng Diệp Hồng Tiên lúc này lại cảm thấy có chút hứng thú, nàng lại muốn nhìn Từ Hàn sẽ sử dụng quỷ kế gì thu thập đám người Đồng Thiết Tâm, cho nên nàng cũng rất biết thời thế chỉ giữ im lặng nhìn Từ Hàn.

"À, nói ra thật xấu hổ." Từ Hàn nghe Đồng Thiết Tâm đặt câu hỏi xong, liền lập tức quay đầu nhìn về phía y, sắc mặt cung kính lại khiêm tốn.

"Đồng đại ca cũng đã biết, Diệp Hầu gia và cha ta vốn là bạn cũ từ lâu, ta cùng với Hồng Tiên cũng đã quen biết nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch