Tu vi của Đại Tu La áo xanh đã tới Kim Cương cảnh, bọn chúng và Từ Hàn đều tu luyện cùng loại công pháp, mặc dù bị Từ Hàn lấy xuất kỳ bất ý chém giết một vị Tu La đồng hành, nhưng hiện tại hai người bọn họ hợp sức, Từ Hàn không thể dễ dàng đạt được thành quả chiến đấu như trước.
Trái lại, không biết vị nam tử áo tím kia rốt cuộc có ý định gì, chỉ ở bên cạnh lạnh lùng đưa mắt nhìn lại mà không có ý định ra tay.
Keng!
Tiếp tục một tiếng nổ giòn vang, thân hình ba người vào lúc đó đồng loại lui lại, sắc mặt Từ Hàn tái nhợt, hiển nhiên dưới loại chém giết lẫn nhau này tiêu hao thật lớn, mà sắc mặt hai người kia cũng rất khó coi, lấy một địch hai, lại cùng một cảnh giới, bọn chúng ít ki gặp phải nhân vật khó chơi như vậy.
Nhưng chỉ làm sơ nghỉ ngơi, thân thể ba người lại lần nữa bắt đầu chuyển động.
Mà Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh cuối cùng cũng hồi phục thần trí, đang muốn rút kiếm đi lên giúp đỡ. Nhưng nam tử áo tím kia vào lúc đó thân thể khẽ động, đứng ở trước mặt Diệp Hồng Tiên.
Sau đó y nhanh chóng vươn một tay ra đặt trên bả vai Diệp Hồng Tiên, một khắc này, sắc mặt nàng lập tức trở nên vô cùng yếu ớt, tựa như thân cõng Thái Sơn, không thể động đậy được.
Nam tử này nhìn không có gì đặc biệt nhưng một cánh tay cũng có lực lượng đến nghìn quân, ép Diệp Hồng Tiên không thể không vận dụng nội lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng chống lại được.
"Rất thú vị, nhìn nhiều một chút rốt cuộc vẫn tốt." Mà thanh tuyến trầm thấp của nam tử cũng cùng lúc đó vang lên, y quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú ba người đang quần chiến, hàn quang trong đôi mắt càng ngày càng thịnh.
Từ Hàn hiển nhiên nhìn rõ cảnh Diệp Hồng Tiên bị nam tử áo tím kia chế ngự, nhưng trong lúc này hắn cũng đang bị hai vị Tu La áo xanh kia cuốn lấy, không thể thoát thân.
Hắn nghĩ không ra rốt cuộc nam tử áo tím kia muốn làm cái gì, nhưng đối với hắn mà nói Diệp Hồng Tiên là cực kỳ quan trọng, hắn không dám vô lễ, lập tức con mắt trầm xuống, trường kiếm trong tay rung động, ép hai vị Đại Tu La kia ra.
Mèo đen trên vai tương thôn với suy nghĩ trong lòng hắn, vào lúc đó phát ra một tiếng hí dài thê lương, thân thể liền hóa thành một đường tia chớp màu đen, nhảy phốc giết tới một người trong hai tên Tu La kia.
Con mèo đen nhìn có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, vào một khắc này dường như thay đổi một cái hồn phách, răng nanh thật dài duỗi ra, sau khi nhảy vào trên mặt một vị Tu La áo xanh, liền mãnh liệt cắn mạnh vào cổ gã.
Tu sĩ Kim Cương cảnh, khí lực cường tráng đến mức có thể so sánh với một loại giáp da thậm chí giáp sắt, thế nhưng dưới răng nhọn của mèo đen lại giống như bãi bùn nhão, cứng rắn giật xuống một khối máu thịt lớn.
Chỉ nghe tên Đại Tu La kia phát ra một hồi kêu rên, đang không ngừng bụm lấy cổ muốn tránh thoát sự cắn xé của mèo đen, nhưng mèo đen tới chết cũng không mở miệng, cho đến khi khí tức tên Đại Tu La kia dần dần trở nên uể oải, ngã nhào trên đất không còn hô hấp, mèo đen mới nhảy lên đầu vai Từ Hàn lần nữa. Trên bộ lông đen thui của nó dính đầy vết máu, cùng đôi mắt màu hổ phách hẹp dài, trong đêm tối nhìn qua cực kỳ quỷ dị.
Mà một vị Đại Tu La khác thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nhưng gã dù sao chính là Tu La đi ra từ Tu La Tràng, rất nhanh hồi phục xong tinh thần, lại rút kiếm đánh tới lần nữa.
Nhưng Từ Hàn sao có thể cho gã thêm cơ hội, mũi kiếm trên tay hắn rung động, thẳng tắp bổ ra một kiếm đâm tới tên Đại Tu La kia, rồi sau đó trường kiếm trong tay vừa chuyển, lợi dụng phản thế bay người lên, vòng một vòng quanh cổ tên kia, thần sắc trong con mắt vị Đại Tu La này ngay lập tức liền trở nên buông lỏng, sau một khắc mới ầm ầm ngã xuống đất.
Yêu lực trong cơ thể mèo đen bị hắn thanh trừ một nửa, mặc dù vẫn không thể hóa giải hoàn toàn nhưng có thể cho nó không phải gánh chịu nỗi đau do Yêu lực kia gặm nhấm, mà theo Yêu lực bị hấp thu thì lực lượng của mèo đen cũng tăng lên, Từ Hàn đã thử qua, cho dù là Kim Cương cảnh thì mèo đen cũng có thể xé nát dễ dàng. Đương nhiên chuyện này không thể nói là mèo đen cường đại ra sao, mặc dù lực cắn xé kinh người, thế nhưng bản thân lại quá ít phòng ngự, thậm chí một cái võ giả Bảo Bình cảnh cũng có thể dễ dàng khiến mèo đen bị thương.
Nó là một thanh kiếm, dù vô cùng sắc bén, nhưng cũng cực kỳ yếu ớt.
Trên đường chạy trốn lúc trước, Từ Hàn không thể nghĩ ra phương pháp phá cục nào, mà cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ tiêu hao lực lượng trong cơ thể mình mà thôi.
Bởi vậy, Từ Hàn cuối cùng chỉ có thể lựa chọn hạ sách, đó chính là liều mạng.
Nhưng hắn không phải không có chút chuẩn bị nào, mèo đen chính là một chiêu độc mà hắn chuẩn bị cho tên Tu La áo tím này.
Hắn dự định ra tay đánh chết những Đại Tu La áo xanh kia, nếu như nam tử áo tím ra tay hắn có thể phối hợp mèo đen tìm một cơ hội đánh y trọng thương. Dù sao chiến lực mà mèo đen biểu hiện ra bên ngoài cũng rất kinh người, xé nát thân thể Kim Cương cảnh vượt xa lực lượng cực hạn của nó, có lẽ dù Tử Tiêu cảnh thì nó cũng có thể gây tổn thương.
Nhưng không ngờ rằng nam tử áo tím kia hiển nhiên cũng chỉ trơ mắt nhìn ba vị đồng bạn của y từng người chết trận, ngoại trừ ngăn cản Diệp Hồng Tiên cũng không có bất cứ hành động nào khác. Mà Từ Hàn thì ngược lại, bởi vì lo lắng cho an nguy của Diệp Hồng Tiên, không thể không tế ra át chủ bài là mèo đen từ sớm. Cũng đúng như lúc trước nói, chiến lực của mèo đen thực sự cũng không cao, chỉ có thể dùng làm kỳ chiêu, hiện nam tử áo tím đã có đề phòng thì rất khó có thể thực hiện được chiêu này.
"Lúc nãy ta đang còn kỳ quái, có cái sơn môn nào của Đại Chu có thể nuôi dưỡng được ra được võ giả luyện thể xuất sắc như ngươi, nhìn hồi lâu mới phát hiện hóa ra ta và ngươi sư xuất đồng môn.