Một quyền đủ để khai sơn phá thạch của nam tử áo tím hung hăng đập lên cánh tay phải quấn chi chít vải trắng của Từ Hàn.
Tiếng nổ bung cực lớn vang lên.
Cây khô xung quanh lung lay, chim bay tán loạn trong đêm.
Rặc rặc.
Sau đó lại thêm một tiếng vang nhỏ.
Lúc đó thân thể Từ Hàn bay ngược ra ngoài, cách xa mấy trượng mới dừng lại.
Mà sắc mặt của nam tử áo tím vào lúc này trở nên khó coi đến cực điểm.
Y chằm chằm thu hồi cánh tay của mình, cúi đầu nhìn về phía nắm đấm bàn tay trái, huyết nhục trên bàn tay trái đã mơ hồ tựa như có thể nhìn thấy xương cốt ẩn sau lớp da kia.
Cánh tay kia có chút cổ quái.
Bỗng nhiên y liền bừng tỉnh, lấy lực lượng của quyền mà y tung ra, với tu vi bất quá là Kim Cương cảnh của Từ Hàn, một quyền này của y đủ để cho gân cốt đối phương thác loạn, mất đi tất cả chiến lực.
Thế nhưng. . .
Y ngước đầu nhìn về phía Từ Hàn ngã sấp xuống, thiếu niên kia đang chống người dậy bằng thanh kiếm ở chỗ đó, thân thể từ dưới đất đứng lên.
Thần tình của hắn tuy rằng có chút chật vật, nhưng trong con mắt đậm đặc chiến ý lại giống như không có chút tổn thương nào.
Ngược lại ngay cả bản thân y, bị thương tích bởi xung lực do một quyền cực lớn của mình gây ra, thế cho nên khí tức trong cơ thể y lúc này có chút hỗn loạn.
Từ Hàn dĩ nhiên không để cho nam tử có thời gian tiếp tục suy nghĩ, sau khi hắn đứng người lên, lại phát ra một tiếng hét to, sau đó cầm theo kiếm lại tiếp tục tập kích bất ngờ nam tử áo tím.
Từ Hàn hiểu rõ đây nhất định là một cuộc chiến đấu gian nan.
Cho dù hắn dùng cánh tay phải của mình làm nam tử kia bị thương, nhưng vết thương không tổn hại đến gân cốt, thực sự không có chút thay đổi nào đối với thế cục hiện nay.
Hắn thúc giục lực lượng trong cơ thể mình đến cực hạn, khoảng cách hơn mười trượng thoáng cái liền xích tới gần.
Hắn dùng tay trái cầm kiếm, mũi kiếm lăng liệt, giống như một con rắn độc đâm tới.
Đã có lần giáo huấn trước kia, nam tử áo tím không dám lơ là, lập tức trong lòng trầm xuống, khí tức quanh thân bắt đầu khởi động, rồi sau đó thân thể liền vọt qua một bên, tránh một kiếm của Từ Hàn một cách cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt.
Dù sao tu vi của y cũng là Tử Tiêu cảnh, cao hơn Từ Hàn một bậc.
Cần biết rằng, mặc dù giữa Kim Cương cảnh và Tử Tiêu chỉ kém một trọng cảnh giới. Dù nói đó là một trọng cảnh giới nhưng nó không phải là một cái rãnh trời, nhưng bất kể là lực lượng hay là tốc độ, giữa hai người đều có sự khác nhau. một kiếm nhìn đầy khí thế hung hãn của Từ Hàn, rơi vào trong mắt nam tử áo tím chỉ giống như của một đứa bé, bay bổng, chậm rãi đến buồn cười.
Nam tử áo tím cũng đã nắm đại khái Từ Hàn hư thực ra sao, dù cánh tay phải kia có cổ quái muôn phần, nhưng thực chất tu vi chỉ là Kim Cương cảnh, chỉ cần y có thể tránh được cánh tay phải của hắn, nếu muốn bắt Từ Hàn chẳng qua chỉ tốn thêm vài phần khí lực mà thôi.
Nghĩ như vậy, sự tự tin lại nổi lên đuôi lông mày nam tử áo tím một lần nữa.
Tay phải của y đột nhiên duỗi ra, muốn tạo thành hình móng vuốt đánh về phía Từ Hàn, muốn dùng cách này để chế ngự gã.
Nhưng ngay lúc đó một tiếng gào thảm thiết truyền đến, mèo đen trên vai Từ Hàn đột nhiên mở miệng mình ra, hai con ngươi màu đỏ tươi vươn nanh vuốt của mình, muốn cắn vào cánh tay mà nam tử áo tím đánh tới.
Nam tử áo tím giật mình một cái, y đã thấy được một chút cổ quái của mèo đen, cộng thêm cánh tay phải kỳ dị của Từ Hàn trước đó, chắc chắn y sẽ không dám khinh thường, cánh tay vốn mạnh liệt duỗi ra vội dừng lại.
Mà tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Từ Hàn.
Ngay lúc đó hắn dừng lại, thu về mũi kiếm vừa đâm ra, cánh tay phải đột nhiên vung ra, thẳng tắp đánh tới trước mặt nam tử áo tím.
Nam tử áo tím xử lý không kịp, đang muốn thu tay về đỡ. Dù phản ứng của y cực kỳ nhanh chóng, nhưng uy năng trên cánh tay phải của Từ Hàn lại vượt xa tưởng tượng của y, trong khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, thân thể nam tử áo tím tựa như nhận trọng thương, bay ngược ra ngoài.
Cho đến khi đụng gãy vài cây đại thụ, mới có thể dừng lại.
"Hô!"
"Hô!"
Từ Hàn một kích đắc thắng, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trên sắc mặt hắn cũng không vì một kích này mà hiện lên chút vui mừng. Mà ngược lại, thần sắc lại càng ngưng trọng.
Đều là tu sĩ luyện thể, hắn hiểu rất rõ ưu thế của người tu hành con đường này.
Vô cùng khỏe mạnh, khí tức lâu dài, sức chịu đựng kinh người, đương nhiên điều quan trọng nhất là sức sống vô cùng mạnh mẽ.
Nếu có thể đánh chết một vị Tu La có tu vi Tử Tiêu cảnh đơn giản như vậy, thì chắc chắn Sâm La Điện không thể nắm giữ thế lực bất chính của Đại Chu này lâu năm như vậy.
Mà mỗi lần hắn ra tay, hiển nhiên đã đem át chủ bài ra dùng hết.
Lấy trường kiếm đánh nghi binh, mèo đen uy hiếp, lại dùng cánh tay phải đầy quỷ dị làm một kích cuối cùng.
Tất cả mọi chuyện đều vòng vòng đan xen liên tiếp nhau, những gì Từ Hàn đã làm được có thể xem là hoàn hảo. Thế nhưng những tổn thương mà hắn có thể gây ra cho nam tử áo tím kia, cũng không đủ để thay đổi thế cục.
"Rất tốt." Lúc Từ Hàn đang trầm tư suy nghĩ về điều này, tiếng nói của nam tử áo tím kia lại vang lên lần nữa.
Y bò người lên từ đám cành khô lá úa, y phục màu tím của y đã nát tươm.
Nhưng y lại không hề để ý đến, chỉ tùy ý xé nó ra, lột bỏ những quần áo rách nát kia, lộ ra một thân thể cường tráng giống như mãnh thú.
"Xem ra, bí mật trên người ngươi còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ta." Y lại có nhiều hứng thú tiếp tục đánh giá Từ Hàn một phen, trong giọng nói không mang chút tức giận nào, nhưng lại khiến Từ Hàn cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.
"Nhưng không sao, ta lại có rất nhiều biện pháp khiến ngươi nhổ ra từng cái một." Nam tử áo tím nói xong thì thân thể y đột nhiên chuyển động.
Đây là lần thứ nhất y chủ động ra tay.
Tốc độ của y cực nhanh, nhanh đến mức, Từ Hàn gần như khó có thể nắm bắt được tung tích của y.
"Không tốt!" Từ Hàn thầm kinh ngạc trong lòng, nhanh chóng nâng trường kiếm trong tay lên ngang ngực, muốn chống lại thế tấn công của nam tử áo tím bất cứ lúc nào.