Chương 97: Sở Cừu Ly
(2) Ta vốn định mang theo ngươi tìm một nơi vắng vẻ, tu dưỡng một phen, chờ sau khi ngươi thức tỉnh liền dẫn ngươi đi Linh Lung Các. Nhưng trùng hợp gặp Sở đại ca, hắn thông hiểu chút y thuật nên bèn dẫn tới nơi này."
"Sở đại ca?" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, nhưng lại nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đột nhiên từ đâu ra một cái Sở đại ca.
"Chính là một người thợ săn ở trong Hưng Thịnh trấn này, tấm lòng gã rất tốt, trong thời gian ngươi hôn mê chính là nhờ gã chăm sóc. Chỗ này cũng gần Linh Lung Các, nếu như ngươi không có trở ngại gì, chúng ta cũng có thể xuất phát bất cứ lúc nào." Diệp Hồng Tiên hời hợt nói.
Dù là lời nàng nói có chút mây trôi nước chảy, nhưng Từ Hàn cũng cảm thấy trong đó có chút quỷ dị.
Hắn cũng rất rõ tâm tư của Diệp Hồng Tiên, thực sự không thể người mà những đệ tử danh môn chưa có kinh nghiệm sống kia có thể so sánh.
Lúc trước hắn gây động tĩnh trong rừng lớn như vậy, người bình thường tránh còn không kịp, vì cớ gì có thể gặp một gã thợ săn một cách trùng hợp như thế? Trong hoàn cảnh như thế, với tâm tư của Diệp Hồng Tiên sao có thể tin tưởng gã thợ săn kia một cách dễ dàng như vậy? Rồi còn theo gã đi tới nơi đây? Phong cách hành sự như vậy quả thực kém rất nhiều so với hành vi của vị đại tiểu thư này trong ấn tượng của hắn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt hồ nghi của Từ Hàn, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Hồng Tiên phiêu đãng một hồi.
"Meo."
Lúc này ngoài phòng vang lên tiếng kêu khẽ của Huyền Nhi, Từ Hàn xoay người nhìn lại, thấy một vị nam tử đang cầm lấy một chén thuốc chậm rãi đi tới. Mà Huyền Nhi xưa nay chưa từng có cử chỉ thân thiện với người lạ, bây giờ lại cực kỳ nhu thuận ngồi trên vai nam tử kia, nhưng lúc nhìn thấy Từ Hàn đã tỉnh, mèo đen lại phát ra một tiếng kêu khẽ, nhảy khỏi đầu vai nam tử, chạy đến bên người Từ Hàn.
Hành động đột nhiên như vậy, khiến chén thuốc trong tay nam tử suýt nữa vung vãi.
Từ Hàn lấy tay trấn an Huyền Nhi vốn đang dùng hết tinh thần cọ cọ vào cánh tay hắn, mắt lại nhìn về phía nam tử kia.
Nam tử kia khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, đầu tóc ít khi được chải chuốt nên rối tung trên đầu và vai gã, râu ria cũng xồm xoàm trên mặt, đến nỗi Từ Hàn còn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, thoang thoảng từ cơ thể nam tử.
"Đây là con gà mái của lão thím nhà bên cạnh nuôi, ta phải tốn rất nhiều khí lực mới có được nó, lại thêm phương thuốc độc môn của Sở mỗ, tranh thủ uống khi còn nóng sẽ rất tốt cho thân thể". Nam tử đưa chén thuốc tới trước mặt Từ Hàn, cực kỳ thân thiết nói. Nhưng có lẽ cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Từ Hàn, nên gã theo bản năng cúi thấp đầu xuống, tránh đi ánh mắt của hắn.
Từ Hàn cũng không uống chén thuốc kia, mà chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nam tử này, chân mày hơi nhíu lại.
"Chúng ta. . . hình như đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?" Từ Hàn bình tĩnh hỏi, hắn cũng không có nhiều khả năng đặc biệt gì, chỉ duy nhất là trí nhớ rất tốt, nếu đã từng gặp nhau thì hắn rất ít khi quên, vì vậy lần đầu tiên nhìn thấy nam tử này, hắn mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt.
"Huynh đệ nói đùa rồi, Sở mỗ từ thuở nhỏ đã sinh sống tại cái Hưng Thịnh trấn này, tại hạ chưa bao giờ đi tới Trường An, sao có thể quen biết huynh đệ được?" Nam tử gãi gãi đầu, sau đó vỗ cái ót, cất lời nói:"a, ta còn có nửa con gà mái hầm cách thủy trong nồi, ta phải đi xem, không thì hỏng mất." Nói xong nam tử liền muốn quay người rời đi.
Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh.
Từ Hàn đứng lên, mãnh liệt bước xuống giường, cất bước chân ngăn trước mặt nam tử, rồi đưa tay ra, nói:"lấy ra!"
"Hả?" Nam nhân kia sững sờ, cái đầu vốn đang cúi thấp vào lúc này nâng lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Từ Hàn.
Người nam tử này chính là tên hán tử say trộm túi tiền của hắn lúc hắn vừa mới tới Trường An. Cũng giống như Tần Khả Khanh đã xa cách bốn năm không thấy, Từ Hàn chỉ nhìn một cái cũng có thể nhận ra. Lúc này còn chưa đến một tháng, thì tất nhiên Từ Hàn sẽ nhớ rõ ràng.
"Tiểu huynh đệ nói cái gì vậy? Lão ca ta càng nghe càng thấy vớ vẫn." Sắc mặt tên nam tử kia khi nghe xong lời này trở nên rất khó coi, nhưng trong miệng vẫn làm ra vẻ khó hiểu hỏi lại.
"Ngày đó ở Trường An, không phải ngươi chính là kẻ đã ăn cắp túi tiền của ta sao." Từ Hàn lại không có ý định pha trò với nam tử, một mực chắn chắn gã đã làm ra chuyện kia.
"Ách. . ." Nam nhân nghẹn lời một phen, một lúc lâu sau gã mới như trong mộng mới tỉnh lại, vỗ vỗ vào đầu, hét lên một tiếng:"ta biết rồi, chắc là ngươi đã gặp đệ đệ sinh đôi của ta rồi."
"Tại hạ tên là Sở Cừu Ly, đệ đệ ta là Sở Cừu Tụ trước kia có đi Trường An, cả ngày chơi bời lêu lổng, không ngờ là đã mạo phạm đến huynh đệ, ta thân là ca ca phải bồi tội với huynh đệ rồi." Nam nhân nghiêm trang bịa ra một câu chuyện.
Thực ra Từ Hàn cũng không quá để ý đến túi tiền kia, hành động vừa rồi là muốn điều tra thân phận của nam tử này một phen mà thôi, nhưng cái cớ mà y đưa ra quả thực hết sức vụng về...
"Đúng vậy, đúng vậy. Sở đại ca là người rất tốt, sao có thể ăn cắp túi tiền của ngươi được chứ?" Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh ngay lúc đó lại đột nhiên lên tiếng giải vây cho nam tử kia.
Hành động khẩn thiết như vậy khiến nghi ngờ trong lòng Từ Hàn càng lớn, ánh mắt nhìn về phía hai người lại càng có chút cổ quái.
Dường như Diệp Hồng Tiên cũng biết tất cả hành động của mình có chút hơi quá, trên mặt nàng có chút ửng đỏ nhưng trong miệng vẫn tiếp tục kiên trì, nói.
"Sở đại ca sống một mình ở nơi này, đối với chúng ta lại có ân cứu mạng, ta nghĩ mời huynh ấy cùng đi tới Linh Lung Các, xem thử có thể tìm được một chỗ tốt cho huynh ấy không, ngươi cảm thấy thế nào?"
Từ Hàn nghe lời ấy, cũng không trả lời vấn đề của Diệp Hồng Tiên trước tiên.
Hắn vẫn chăm chú đánh giá hai người trước mặt mình, ánh mắt tới tới lui lui một lúc lâu, quả thực thấy hai người không được tự nhiên cho lắm.
Ngay lúc hai người cảm thấy có chút không chịu được, rốt cuộc giọng nói của Từ Hàn cũng vang lên.