Chương 99: Trên Linh Lung Các mỗi người một vẻ
(2)
Thấy nam tử kia đến, Đinh Cảnh Trình vốn đang ngồi trên ghế thái sư liền giật mình đứng lên, vội vàng hành lễ với nam tử kia,"bái kiến chưởng môn sư huynh."
Đương nhiên nam tử này chính là Ninh Trúc Mang - Chưởng giáo đương nhiệm của Linh Lung Các.
"Ừ." Ninh Trúc Mang hiển nhiên không có tâm tư để ý đến lễ tiết của Đinh Cảnh Trình có đúng hay không, lão hơi khoát tay, tỏ ý y báo cho lão biết chuyện đã xảy ra, mà một hàng người mặc đại bào cẩm y phía sau lão, cũng cùng lúc đó đưa mắt đặt trên người Đinh Cảnh Trình.
Những người này đều là nhân vật có tên tuổi của Linh Lung Các hiện nay, bất kỳ ai trong số họ xuống núi, đều làm cho giang hồ Đại Chu từng hồi run rẩy, hiện tại lại tụ họp nơi Chấp Kiếm Đường nho nhỏ này, cũng vì một cô bé chỉ mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, thực sự suy nghĩ một chút đều cảm thấy tình cảnh như thế có chút khó tin.
Đương nhiên Đinh Cảnh Trình cũng không có quá nhiều tâm tư đi cảm thán những điều này.
Y hơi trầm ngâm, rồi kể chuyện đã xảy ra từ đầu đến đuôi cho Ninh Trúc Mang nghe.
Nghe xong những chuyện này, Ninh Trúc Mang nhíu mày, lão trầm con mắt nhìn về đám đệ tử hậu bối đang kinh sợ quỳ trong đại sảnh, thở dài một hơi rồi nói:"tất cả đứng lên đi."
Đám người Đồng Thiết Tâm nghe như vậy, giống như được đại xá, vội vàng đứng lên.
Ánh mắt Ninh Trúc Mang dò xét trên người bọn họ một phen, nhìn thấy trên người bọn họ có ít nhiều thương thế không nhỏ, lão có chút không đành lòng.
"Ta vốn tưởng rằng có Nguyên Quy Long trông chừng Trường Dạ Ti, tin chắc Chúc Hiền không có khả năng dám sai người ra tay, thêm với Linh Lung Các gần đây lại bận rộn nhiều việc, nên giao việc này cho bọn tiểu bối các ngươi, chuyện này là do ta không chu đáo, sau khi các ngươi lui xuống, thì tới Huyền Hà Phong nhận Ngọc Cơ đan phục dụng, tu dưỡng thật tốt.
Đám người Đồng Thiết Tâm nghe vậy thân thể đều chấn động, vốn nghĩ bản thân đã làm ra sự việc như vậy, khó có thể tránh khỏi sự trách phạt, lại không ngờ Ninh Trúc Mang chẳng những không có ý trách tội, mà còn ban cho đan dược để bọn họ tu dưỡng thật tốt. Nhân cách như vậy, cho dù là nhân vật như Đồng thiết Tâm cũng thấy cảm động, chứ không cần phải nói đến đám người có suy nghĩ đơn thuần như La Ấn hay Hồ Đại Lượng, lập tức vội chắp tay cảm tạ Ninh Trúc Mang, nói là thiên ân vạn tạ cũng không đủ.
"Ta nghe Đinh sư đệ nói, những tặc nhân kia bị các ngươi đánh lui, các ngươi có nhìn ra được lai lịch của bọn chúng không?" Ninh Trúc Mang đưa tay ngăn trở hành động tạ ân của mọi người rồi hỏi.
Đám người Đồng Thiết Tâm vào lúc đó liếc nhìn nhau, rồi sau đó La Ấn cùng Hồ Đại Lượng cùng tiến lên, đưa ra một cặp đao và kiếm.
"Đây là... ?" Hai con ngươi Ninh Trúc Mang ngưng tụ Thần quang, nhìn cặp đao kiếm này, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Mà tất cả mọi người ở đây đều là người hiểu biết rất rộng. Lập tức có người trầm giọng nói:"là chủy kiếm và đao của Đại Hạ, chẳng lẽ kẻ đánh lén đám người Đồng Thiết Tâm là người của vương triều Đại Hạ?" (chủy kiếm: kiếm cong phần thân)
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong Chấp Kiếm Đường lập tức trầm mặc.
Kẻ ám sát Diệp Hồng Tiên chắc chắn phải có mối quan hệ nào đó cùng với Trường Dạ Ti, lúc này lại liên quan đến nước Đại Hạ, chẳng lẽ nói Trường Dạ Ti đã bắt đầu cấu kết cùng vương triều Đại Hạ hay sao?
Nếu thực sự là như thế, thì bất kể đối với triều đình hay giang hồ Đại Chu, thì đây chính là một tin tức xấu.
Nhưng đối với suy luận như vậy, Ninh Trúc Mang lại lắc đầu.
"Không nói đến bên trong Trung Nguyên này, thích khách của vương triều Đại Hạ sao có thể đến nơi đây một cách im hơi lặng tiếng như vậy. Nếu như thực sự đến được, mà bọn chúng muốn ám sát Diệp Hồng Tiên thì nhất định sẽ không lưu lại người sống, chẳng lẽ lại để đám người Thiết Tâm đánh lui? Càng khó có thể vứt lại đao, kiếm để chúng ta phát hiện như vậy, chẳng phải là để lại chứng cớ sao?"
Ninh Trúc Mang không hổ là Chưởng giáo Linh Lung Các, tầm mắt, tâm tư không phải là người thường có thể so sánh được, chỉ một câu nói đã phá được huyền cơ trong đó.
"Vậy theo chưởng môn sư huynh thì chuyện này rốt cuộc là do ai dựng lên?" Bên cạnh liền có người đưa ra truy vấn.
Ninh Trúc Mang nghe vậy lại lắc đầu cười khổ,"chuyện này huynh còn chưa nghĩ kỹ, nhưng việc khẩn cấp trước mắt chính là phải tìm được Diệp Hồng Tiên, nếu không đến khi trưởng lão Tư Không Bạch từ Thái Âm cung trở về, biết được Diệp Hồng Tiên bị mất tích trong tay chúng ta, đến lúc đó..."
Rất hiển nhiên, Tư Không Bạch đã lưu lại không ít ký ức đáng sợ cho những đại nhân vật này, sau khi nghe Ninh Trúc Mang nói ra những lời kia, sắc mặt mọi người ở đây đều có chút khó coi.
Sau đó Ninh Trúc Mang liền bắt đầu sai khiến người trong sơn môn, gần như triệp tập toàn bộ lực lượng của sơn môn, xuống núi tìm kiếm Diệp Hồng Tiên.
Mà khi mọi người đã nhận được mệnh lệnh của riêng mình, đang chuẩn bị thời gian hành động.
"Đinh sư thúc! Đinh sư thúc!"
Ngoài phòng bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng la dồn dập, chỉ thấy một vị thiếu niên mặc áo gai vội vã xông vào.
Thiếu niên kia vẫn còn rất trẻ, chắc hẳn cũng chỉ là đệ tử vừa mới nhập môn chưa được bao lâu, lúc này xâm nhập Chấp Kiếm Đường một cách lỗ mãng như vậy, lại thấy một đoàn người đều là sư thúc của gã tề tụ đông đủ tại đây, trong lúc nhất thời thân thể chấn động, sững sờ ở nguyên chỗ.
"Chuyện gì! Lỗ mãng như vậy thì còn thể thống gì nữa!" Diệp Hồng Tiên xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng vẫn là do Chấp Kiếm Đường của y an bài không thích đáng, mặc dù Ninh Trúc Mang không có ý trách phạt, nhưng trong lòng Đinh Cảnh Trình vẫn cảm thấy có chút mất thể diện. Bây giờ lại thêm tên đệ tử này đột nhiên xông vào, khiến y tìm được nơi phát tiết, lập tức liền quát lớn.
Đệ tử trẻ tuổi kia vốn có chút ngẩn ngơ, lúc này lại bị Đinh Cảnh Trình trách mắng, càng cảm thấy bối rối, gã đang muốn lui ra ngoài, nhưng lại cảm thấy có chút không ổn, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
"Không phải ngại, có chuyện gì cần phải bẩm báo sao?" Ninh Trúc Mang cũng biết vị sư đệ này của mình xưa nay vẫn hay sĩ diện, cũng không đâm phá gì mà chỉ nhìn tên đệ tử kia rồi nhẹ nhàng hỏi nhỏ.
Có lẽ vì được Ninh Trúc Mang làm cho yên lòng, sau một lát chần chừ tên đệ tử kia mới hổn hển trả lời.
"Bên ngoài sơn môn có ba người đến, trong đó có một người tự xưng là Diệp Hồng Tiên."