- Giang Nam tiểu hữu, thiên tư siêu tuyệt, chiến lực bất phàm, không biết là tông môn hoặc là đệ tử gia tộc nào, thứ cho lão phu mắt vụng về, trong lúc nhất thời vậy mà chưa từng nghe qua danh tự của tiểu hữu! Tử Thuần Phong mang theo Tử Hạnh Nhi, Tử Đàn cùng Khương Tư Nam chung một chỗ, đáp mây bay về Yêu Tổ sơn mạch phía trước, đứng ở trên đám mây, Tử Thuần Phong khẽ mĩm cười nói. Trong nội tâm Khương Tư Nam rùng mình, nhìn thoáng qua Tử Thuần Phong, phát hiện Tử Thuần Phong như cũ là mặt mỉm cười, nhưng hắn lại bản năng cảm giác được có chút không đúng, chẳng lẽ là mình đã bại lộ sao? Trong nội tâm Khương Tư Nam suy tư, những lời này của Tử Thuần Phong ngược lại là có thêm vài phần thử, sắc mặt của Khương Tư Nam rất bình tĩnh, hồi đáp: - Tiền bối, tại hạ thuở nhỏ cùng sư tôn ẩn cư ở Đại Hoang, này cũng là lần đầu tiên bước vào trần thế, cũng không phải đệ tử đại gia tộc cùng tông môn gì! - A? Sư tôn của Giang Nam tiểu hữu là người phương nào? Lại có thể dạy dỗ ra tuyệt thế thiên tài như tiểu hữu, lão phu ngược lại là thật muốn nhận thức một phen! Tử Thuần Phong khẽ mĩm cười nói. - Chỉ sợ làm tiền bối thất vọng rồi, sư tôn không để ý trần thế, danh hào chỉ sợ tiền bối cũng không có nghe nói qua, không đề cập tới cũng thế! Khương Tư Nam mặt mỉm cười, nghiêm trang nói lời bịa đặt. Trong lòng của hắn âm thầm cảnh giác, bởi vậy quyết định không dám để lộ ra cái gì, hắn biết rõ Tiên Kinh trên người mình đối với những Chí Tôn này, có lực hấp dẫn trí mạng. Nếu bị biết rõ, mình chính là Khương Tư Nam ở trong chiến trường Thiên Ngoại Thiên nhận được Lôi Đế Tiên Kinh, chỉ sợ toàn bộ Nam Yêu Châu, tất cả cường giả Yêu Tôn đều bị kinh động. - Nguyên lai là như vậy! Tiểu hữu, đã đến Tử Lân tộc ta, lần này nhờ tiểu hữu chiếu cố Hạnh Nhi cùng Tử Đàn, lần này có cơ hội nhất định phải ở Tử Lân tộc mấy ngày, để cho chúng ta tận tình địa chủ! Nụ cười trên mặt Tử Thuần Phong càng đậm, thoạt nhìn cực kỳ hòa ái. Oanh! Bọn hắn lướt qua một ngọn núi cự đại, liền chứng kiến một thác nước như dải lụa, trắng xoá một mảnh, từ trên chín tầng trời rơi xuống, ở trong hồ sâu, bắn ra sóng nước ngập trời. Trước mắt là từng tòa thần nhạc, tràn ngập khí tức Mãng Hoang, cực kỳ cổ xưa, Linh khí hóa thành linh dịch, xuyên qua dãy núi tầm đó, để cho hết thảy đều lộ ra sinh cơ cường đại. Ở trong dãy núi tầm đó, bảo dược linh thụ tùy ý có thể thấy được, từng sợi linh vụ tản ra óng ánh sáng bóng, tràn ngập ở trong rừng cây, mơ hồ có thể chứng kiến ở chỗ sâu trong rừng cây, có tiên vượn tung nhảy, Tiên Hạc nhảy múa. Đây là một tịnh thổ cực kỳ tường hòa, coi như là Khương Tư Nam, thời điểm đi tới phiến địa vực này, cũng cảm giác được tâm linh trong vắt. - Khương đại ca, nơi này chính là tộc địa của Tử Lân tộc ta rồi! Tử Hạnh Nhi nhìn dãy núi phía dưới, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kích động. Từ Đông Hải mà đến, một đường nguy cơ trùng trùng, bước qua ức vạn dặm Sơn Hà, rốt cục về tới tổ địa. Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, tộc địa Tử Lân tộc trước mắt, thoạt nhìn tựa như một mảnh Hồng Hoang tịnh thổ từ Thượng Cổ còn sót lại, Tiên khí lượn lờ, cổ thụ mọc lên san sát như rừng, tường hòa mà thánh khiết. - Tử Lân tộc tộc địa quả nhiên không tầm thường, là một mảnh tịnh thổ khó được! Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, tán thán nói. - Tiểu hữu qua khen rồi! Tử Lân tộc ta vốn ở trong Nam Yêu Châu, coi như là một đại Hoàng tộc, nhưng vì những năm này nguy cơ rung chuyển, làm cho thực lực giảm lớn, cho nên mới tìm một nơi như vậy, nghỉ ngơi lấy lại sức! Tử Thuần Phong mỉm cười, tiếp tục nói: - Tiểu hữu, ta trước mang Hạnh Nhi cùng Tử Đàn đi gặp Tộc trưởng, tiểu hữu có thể tạm thời dàn xếp xuống, tùy ý du lãm tộc địa của Tử Lân tộc ta thoáng một phát! Tử Thuần Phong vẫy tay một cái, phía dưới liền bay tới hai thiếu nữ mặc váy tím, thoạt nhìn dung nhan xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha mềm mại, nhìn Tử Thuần Phong có chút thi lễ. - Tiểu hữu, đây là Tử Ngọc cùng Tử Nhuận, hai người bọn họ sẽ mang ngươi đi nghỉ ngơi một chút! Tử Thuần Phong nhìn Khương Tư Nam cười nói. - Tiền bối xin cứ tự nhiên! Khương Tư Nam chắp tay thi lễ, khẽ cười nói. Tử Hạnh Nhi cùng Tử Đàn đều nhìn Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, đi theo Tử Thuần Phong chung một chỗ, bay về phía xa. - Khương đại ca ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho người khác biết rõ thân phận thật sự của ngươi, chờ ta đi gặp Tộc trưởng, sau đó tìm cơ hội mang ngươi đi tìm Tử Mặc Nhiên đại nhân! Tử Hạnh Nhi lặng lẽ truyền âm đến trong óc Khương Tư Nam. - Giang công tử, mời theo chúng ta! Tử Ngọc cùng Tử Nhuận đều hiếu kỳ nhìn Khương Tư Nam, khẽ mĩm cười nói. Tuy hai người bọn họ đều là thị nữ, nhưng tu vi lại không kém, Khương Tư Nam rất dễ dàng có thể nhìn ra hai người huyết khí bàng bạc, huyết mạch cường đại, chỉ sợ không phải thị nữ bình thường. Tử Thuần Phong an bài hai thị nữ này đến hầu hạ mình, đến cùng là có ý gì? Hơn nữa Khương Tư Nam luôn cảm giác, Tử Thuần Phong đối với mình giống như quá khách khí. Bất kể như thế nào, nếu đã đến Tử Lân tộc, vậy chỉ có thể đi một bước xem một bước, hơn nữa nhất định phải nhìn thấy Tử Mặc Nhiên, coi như là vì thế bại lộ thân phận, cũng sẽ không tiếc. Trong nội tâm Khương Tư Nam hơi có chút lo lắng, chỉ hy vọng có thể sớm chút nhìn thấy Tử Mặc Nhiên, hỏi rõ ràng tin tức, sau đó ly khai nơi đây. - Làm phiền hai vị cô nương! Khương Tư Nam mỉm cười, đi theo hai người bay về phía xa. Dưới một mảnh sơn mạch xanh tươi, trúc lâm lay động, nhã uyển tinh xảo, tản ra tử khí nhàn nhạt, Khương Tư Nam được an bài ở địa phương đãi khách của Tử Lân tộc. Tử Ngọc cùng Tử Nhuận mang Khương Tư Nam đến nơi này, bưng trà rót nước, ngắt lấy linh quả, cực kỳ tận tâm, hết thảy bố trí xong cũng không có ly khai, mà canh giữ ở trong viện, tùy thời chờ đợi Khương Tư Nam phân phó. Khương Tư Nam nguyên bản định vụng trộm đi ra ngoài dò xét Tử Lân tộc thoáng một phát lập tức rơi vào khoảng không, chỉ có thể thành thành thật thật ở trong phòng tu luyện. Ngay khi Khương Tư Nam đi vào Tử Lân tộc, Thần Cấm Chi Địa, trong cát vàng mênh mông, vậy mà đột nhiên phóng tới ba đạo thần hồng. Ba đạo thần hồng hào quang sáng chói, cuối cùng nhất hóa thành ba thanh niên. Ba thanh niên này tất cả đều anh vũ bất phàm, phong thần như ngọc, khí tức cường đại, phảng phất như tùy thời có thể hủy diệt thiên địa. Bên trái là một thanh niên khôi ngô mặc chiến giáp màu đen, tóc đen bay múa, khuôn mặt cuồng dã, nhãn quang tản ra một tia hào quang bá đạo. Bên phải là một nam tử mặc áo trắng, tay cầm quạt xếp, khóe miệng chứa đựng dáng tươi cười nhàn nhạt, nhãn quang thâm thúy, phảng phất như có thể thấy rõ hết thảy, quạt xếp nhẹ lay động tầm đó, như hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của hắn, có một loại tự tin cường đại. Trung ương nhất là một thiếu niên mặc thanh y, khuôn mặt thoạt nhìn rất bình thường, nhưng trong ba người ẩn ẩn dùng hắn cầm đầu, cho thấy hắn không hề giống biểu hiện ra đơn giản như vậy. - Thiên Khôi, Thiên Cương, ở đây có lẽ là địa phương Thiên Vi vẫn lạc, hắn chết liền chết, nhưng Phú Linh Trùng cũng bị người lấy đi, thật là một phế vật! Nam tử áo trắng cầm trong tay quạt xếp thản nhiên nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng.