Khương Tư Nam cảm giác toàn thân mình, kể cả thần hồn ở bên trong, đều khoan khoái dễ chịu, tựa như bị nước bao phủ, ôn nhu mà nhẹ nhàng, toàn thân phát sinh một loại biến hóa kỳ diệu. Khương Tư Nam bao phủ ở trong một mảnh hào quang xích sắc, có dị tượng thần bí hiển hiện, tựa như một vòng mặt trời, tôn quý mà rộng lớn, khí tượng kinh người. Nương theo phù văn thần bí, trong huyết bia truyền ra một đạo tin tức khổng lồ, dũng mãnh vào trong óc Khương Tư Nam. - Oanh! Tin tức khổng lồ như xích sắc hỏa diễm, biển lửa ngập trời, Chí Dương Chi Lực thốt nhiên mà phát, tiếng thần chung mộ cổ oanh minh, ở trong thần hồn của Khương Tư Nam vang lên. - Tập Chư Thiên Chí Dương Chi Lực, luyện vạn giới Thuần Dương chi khí, Chân Linh chi hồn cửu luyện, huyết nhục thân thể Cửu Chuyển, thành Thuần Dương vô lượng thân thể, diễn hóa Ngọc Hoàng Chí Tôn Pháp Tướng, lịch vạn kiếp mà bất diệt... - ... Thuần Dương Ngọc Hoàng Kinh, dùng Chư Thiên chí dương thân thể, tu luyện Thuần Dương Ngọc Hoàng kiếm khí, hiểu ra cực tốc chi lực... - ... Thuần Dương Ngọc Hoàng thần quang, trước Thiên Địa mà sinh, Thiên Địa diệt mà bất diệt, tiếp dẫn Vạn Linh Tạo Hóa, tu Chí Tôn sát phạt chi thuật, chiếu sáng vô lượng Hằng Hà Sa Giới... Tin tức vô cùng khổng lồ dũng mãnh tràn vào, thần hồn của Khương Tư Nam hào quang sáng chói, kim quang chói mắt, không ngừng lĩnh ngộ cùng hấp thu năng lượng cường đại. Đến cuối cùng, trên mặt Khương Tư Nam hiện ra thần sắc khiếp sợ, càng có một loại mừng rỡ cùng mê mang. Hắn ở trong vô tự huyết bia, phảng phất như thấy được một thân ảnh, đầu đội Thần Long vương miện, mặc Hỗn Độn tiên bào, đỉnh thiên lập địa, chân đạp vô lượng Tinh Hà thế giới, phát ra quang mang sáng chói, quanh thân có Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ Tứ Tượng Thánh Thú thực hình vờn quanh, nhưng bộ mặt lại thấy không rõ, bị hào quang che dấu. Nhưng mà thân ảnh kia cực kỳ mơ hồ, chỉ lập loè một lát, liền biến mất ở trong Hỗn Độn. Thật lâu sau, Khương Tư Nam hoàn toàn tiêu hóa tin tức mà vô tự huyết bia truyền ra, mở hai mắt. Phảng phất như hai đạo Thái Dương thần quang bắn ra, hư không rung rung, con ngươi của Khương Tư Nam thần quang trạm trạm, tựa như Cửu Thiên chân hỏa lập loè, cực kỳ bất phàm. Mà vô tự huyết bia lại lần nữa khôi phục đến bình thường không có gì lạ. - Trong huyết bia này, vậy mà cất dấu công pháp nguyên vẹn của Thuần Dương Ngọc Hoàng Kinh? Trên mặt Khương Tư Nam lộ ra thần sắc khiếp sợ, trong đầu của hắn, một quyển kinh văn huyền ảo hào quang đại tác, từ Hậu Thiên cảnh bắt đầu, mãi cho đến phi thăng thành tiên, toàn bộ đều rất nguyên vẹn. Khương gia Thuần Dương Ngọc Hoàng Kinh chỉ có công pháp Tiên Thiên cảnh, ở trong hơn một nghìn năm thời gian, công pháp nguyên vẹn đã sớm mất đi, Khương thị nhất tộc cũng một mực đang tìm kiếm công pháp nguyên vẹn, nhưng mà không nghĩ tới cất giấu ở trong vô tự huyết bia. Tế tổ thiên đàn chính là khương tộc Thánh Địa, từng người tới đây đều cung kính, chớ nói chi là đi cẩn thận quan sát bài vị có gì bất đồng, dù có người có thể phát hiện vô tự huyết bia, nhưng không cách nào khiến cho huyết mạch cộng minh, cũng phát hiện không được bí mật trong đó. Trong huyết bia truyền ra tin tức, Khương Tư Nam cũng tinh tường biết cảnh giới tu hành. Hậu Thiên cảnh, Tiên Thiên cảnh, Chân Thiên Cảnh, Pháp Thiên Cảnh, Anh Thiên Cảnh, Thông Thiên Cảnh, Vương Thiên Cảnh, Hoàng Thiên Cảnh, Tôn Thiên Cảnh. Chín đại Thiên Cảnh! Tu hành trèo lên Cửu Thiên Bí Cảnh, cuối cùng nhất đột phá Tôn Thiên Cảnh, có thể hóa phàm thành tiên, trường sinh bất tử! Tuy Hồng Mông Tạo Hóa Kinh rất cường hãn, nhưng mà Khương Tư Nam chỉ có thể nhìn đến một ít tin tức căn bản cảnh giới, đằng sau đều một mảnh mông lung, bởi vậy cũng không biết chín đại Thiên Cảnh. Thuần Dương Ngọc Hoàng Kinh trong đầu Khương Tư Nam, từ Tiên Thiên cảnh đến Tôn Thiên Cảnh tu luyện công pháp tất cả đều có, đây mới là một quyển Tu Chân pháp quyết chính thức! Hơn nữa, ở trong cảm giác của Khương Tư Nam, Thuần Dương Ngọc Hoàng Kinh tuy so ra kém Hồng Mông Tạo Hóa Kinh, nhưng mà tuyệt đối là một quyển Tu Chân công pháp đỉnh cấp, chỉ cần đệ tử Khương gia đều dựa theo quyển kinh văn này tu luyện, Khương thị nhất tộc có thể đi ra Càn Nguyên vực, thành Tu Chân gia tộc chân chính! Khương Tư Nam cảm xúc bành trướng, vô cùng kích động, hắn chợt nhớ tới bức Tàng Bảo đồ kia, đi thông một Linh Thạch mạch khoáng cự đại, hơn nữa đúng là Hỏa Linh Thạch, cùng quyển kinh văn này thuộc tính tương hợp, nếu có thể khai thác ra, tuyệt đối là bảo tàng thật lớn. Thần hồn của Khương Tư Nam phóng xạ ra, muốn hoàn toàn tiến vào vô tự huyết bia, nhưng lại bị một tầng hào quang nhu hòa bắn ra. - Quả thế! Khương Tư Nam thở dài một tiếng, hắn lấy được tin tức, trong vô tự huyết bia còn có một tầng cấm chế vô cùng cường đại, chỉ có chờ thần hồn của hắn đầy đủ cường đại, tu vi đạt tới Vương Thiên Cảnh, mới có thể phá giải. Theo hắn đoán, ở trong cấm chế, có lẽ có dấu lai lịch xuất thân chính thức của Khương thị nhất tộc, nhưng mà bây giờ căn bản không cách nào chứng kiến. Cái này ngược lại để cho Khương Tư Nam càng thêm khiếp sợ, Khương thị nhất tộc xem ra lai lịch phi phàm, bằng không thì tổ tiên thiết hạ cấm chế cũng sẽ không đến Vương Thiên Cảnh mới có thể cởi bỏ. - Ta hiện tại mới là Tiên Thiên lục trọng, muốn đạt tới Vương Thiên Cảnh còn không biết muốn tới khi nào? Khương Tư Nam cười khổ một tiếng, lắc đầu, thu vô tự huyết bia vào. Tông chí bảo này quan hệ trọng đại, là khẳng định không thể tiếp tục lưu lại trong tế tổ đại điện, vẫn là phóng ở trên người mình bảo hiểm một chút. Khương Tư Nam đứng lên, toàn thân đùng đùng rung động, da thịt như ngọc, thân thể phát ra bảo quang, óng ánh lập lòe, tản mát ra một loại khí tức khủng bố, hắn tóc đen bay lên, con ngươi giống như ngôi sao sáng ngời, cả người có một loại ý vị khó hiểu. Hắn nhẹ nhàng đẩy ra đại môn của tế tổ đại điện, một hồi gió lạnh thổi tới trước mặt, bên ngoài là một mảnh băng sương thế giới, tất cả cung điện, lầu các, thảo mộc ở trong Hoàng thành đều phủ thêm tuyết rơi dày đặc. Trước nhất ánh vào tầm mắt của Khương Tư Nam chính là một thân ảnh màu xanh biếc, tóc dài rủ xuống eo, da thịt như ngọc óng ánh, dáng người thướt tha, váy dài phiêu dật, mang theo một loại khí chất thanh nhã dịu dàng, như một cây Tuyết Mai trong gió lạnh, tản ra khí tức xuất trần phiêu dật. Ở trước mặt Phương Tình Tuyết, có hai người tuyết, thoạt nhìn trông rất sống động, là bộ dáng một nam một nữ, ánh mắt Phương Tình Tuyết chuyên chú, lông mi thật dài vụt sáng, đang vì người tuyết làm trang trí cuối cùng.