Khương Tư Nam nở nụ cười, toàn thân kim quang sáng chói, khí tức vô cùng khổng lồ hạo hạo đãng đãng trải ra, A Bố Nhĩ Tư giống như là thuyền buồm trong biển rộng, cảm giác được toàn thân run rẩy, sa vào khủng hoảng cực độ. Khương Tư Nam nhàn nhạt nói: - Người giết ngươi! Ánh mắt A Bố Nhĩ Tư co rụt lại, trong ngón tay có một tấm linh phù lập tức vỡ vụn, một đạo quang mang chui vào trong tế đàn, thân hình A Bố Nhĩ Tư nhanh lùi lại, Khương Tư Nam cùng Lý Kim Long thì lập tức bị một mảnh tinh quang sáng chói bao vây. - Ha ha ha ha... Thật sự là cuồng vọng! Coi như ngươi là cường giả Chân Thiên Cảnh thì như thế nào? Đi tới tế đàn này, chính là muốn chết, tòa Tứ Tướng Tinh Thần Đại Trận này, nhất định sẽ làm cho các ngươi hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh! A Bố Nhĩ Tư chứng kiến đại trận trong tế đàn bị thúc dục, lập tức yên lòng cười ha ha, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh cùng khinh thường. Nhưng mà sắc mặt của Khương Tư Nam không có chút biến hóa, mang theo vẻ trào phúng nhàn nhạt, bàn tay của hắn trảo về phía A Bố Nhĩ Tư, lập tức xuyên qua tầng tầng tinh quang, bóp chặt yết hầu của A Bố Nhĩ Tư. Trong ánh mắt A Bố Nhĩ Tư lộ ra thần sắc không dám tin, vô cùng hoảng sợ, mặt của hắn trướng đến đỏ bừng, vô cùng gian nan nói: - Các ngươi đến cùng là người nào? Ta và các ngươi có thù hận gì? Để cho ta chết minh bạch a! Trên mặt Khương Tư Nam không có phẫn nộ, mang theo lạnh nhạt bình tĩnh, hộc ra mấy chữ: - Bảy năm trước, Hổ Khiêu Hạp, Khương Tử Dũng, hắn là thúc thúc của ta! Hai mắt của A Bố Nhĩ Tư đột nhiên trừng lớn, mang theo thần sắc hoảng sợ cùng không cam lòng, nhưng mà Khương Tư Nam hơi động, răng rắc một tiếng, cổ của hắn đã bị bẻ gãy. Nhìn xem Tiên Thiên Cửu Trọng Đại Tông Sư trước kia để cho mình cũng nhìn lên chết ở trong tay, Khương Tư Nam vô hỉ vô bi, phảng phất như nghiền chết một con sâu cái kiến. Tâm cảnh của hắn đã bắt đầu thăng hoa cùng lắng đọng, không hề bị cừu hận bao phủ, tâm tình lạnh nhạt mà tường hòa, nhưng mà có chút thù hận nhất định phải báo, chỉ là không có bướng bỉnh như trước kia mà thôi. Khương Tư Nam dùng một viên Dịch Dung Đan, hóa thành bộ dạng Mộ Thần, sau đó để Lý Kim Long giả thành Tề trưởng lão, cộng thêm Liễm Tức phù trên người Lý Kim Long, coi như là Càn Nguyên Tông Đại trưởng lão Tiêu Thiên Đức, ở dưới tình thế cấp bách cũng không nhất định có thể phát hiện hai người bọn họ sơ hở. Cuối cùng, Khương Tư Nam lại để cho Lý Kim Long bay trở về phương hướng Càn Nguyên Tông, mật báo cho người Càn Nguyên Tông. Mấy canh giờ sau, tính toán Lý Kim Long có lẽ đã đến Càn Nguyên Tông, hắn mới đưa Hà Vũ cùng mấy trưởng lão Tinh Thần Điện ra. - Ngươi là người nào? Ngươi đến cùng muốn làm gì? Hà Vũ vừa ra, lập tức thấp giọng gào rú với Khương Tư Nam, chỉ là hắn không biết bộ dạng của Khương Tư Nam hôm nay, chỉ có thể từ trang phục trên người hắn nhìn ra là người Càn Nguyên Tông. Khương Tư Nam nhìn bọn hắn mỉm cười, trong ánh mắt lại lạnh như băng. - Khoản nợ của phụ thân ngươi, ngươi trước thay hắn trả tiền lãi a! Nói xong Phong Lôi Kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo tử quang sáng chói, lập tức bay qua yết hầu mấy người, bọn người Hà Vũ sợ hãi cùng không cam lòng, ngã xuống đất bỏ mình. Kế tiếp, Khương Tư Nam mới chậm rì rì lấy ra Tinh Thần Chiến Giáp đã mất đi chủ nhân, thần hồn chi lực khổng lồ tuôn ra, bùm bùm lập tức phá vỡ Linh Hồn Ấn Ký, tế luyện thoáng một phát, mặc lên người. - Thù giết cha bất cộng đái thiên! Hà Trạch, ta ngay ở chỗ này chờ ngươi đến! Tiên khí lượn lờ, Tinh Thần Sơn linh hà sáng chói, ở trong đại điện cổ xưa hùng vĩ, một trung niên nam tử tóc bạc trắng, khí tức khủng bố, đột nhiên mở mắt, tràn đầy sát ý cùng cuồng nộ. - Là ai giết con của ta? Là ai? Hắn gào thét ở trong đại điện quanh quẩn, tựa như một dã thú bị thương, lóe ra tuyệt vọng. Từ khi Hà Vũ bị người Càn Nguyên Tông bắt, hắn cũng cảm giác vô cùng lo lắng, Hà Vũ là bảo bối nhi tử duy nhất của hắn, hơn nữa tư chất bất phàm, hắn đã từng phái người đi Càn Nguyên Tông thương lượng, nhưng mà Đại trưởng lão Tiêu Thiên Đức không thừa nhận đã đoạt Tín Ngưỡng Chi Lực của Tinh Thần Điện, càng không thừa nhận bắt Hà Vũ. Nhưng mà ngay vừa rồi, hồn phù của Hà Vũ đột nhiên vỡ vụn, cũng ý nghĩa Hà Vũ bị người giết! Hơn nữa cổ chấn động tử vong này, vô cùng tinh tường biểu hiện, Hà Vũ là bị người giết ở Bạch Mã Thành! Thân hình Hà Trạch phóng ra khí tức vô cùng cuồng bạo, cung điện lập tức nổ tung, hắn căn bản không có kinh động mấy vị Điện Chủ khác, triệu tập mấy chục tên trưởng lão cùng đệ tử mình thống lĩnh, bay về phía Truyền Tống Linh Trận trong tông môn. Trong lòng của hắn thề, vô luận là ai giết Hà Vũ, hắn cũng phải làm cho đối phương trả giá trăm ngàn lần, không nghiền xương thành tro, khó giải mối hận trong lòng của mình! Một bên khác, Lý Kim Long ngụy trang thành Tề trưởng lão cũng đi tới Càn Nguyên Tông, Khương Tư Nam luyện chế Dịch Dung Đan vốn tuyệt diệu vô song, cộng thêm các loại linh phù kỳ quái trên người hắn, thậm chí ngay cả tu vi cũng ngụy trang thành Chân Thiên Cảnh sơ kỳ. Hơn nữa Tề trưởng lão từng bị hắn nghiêm hình tra tấn, lộ ra rất nhiều che giấu, hắn đối với sự tình của Tề trưởng lão cũng thập phần hiểu rõ, lúc này đây tuy đích thân gặp mặt Tiêu Thiên Đức, cũng không cảm giác khẩn trương. Càn Nguyên Tông ở Càn Nguyên Sơn, nằm sâu trong Đại Hoang Sơn, cũng có một tòa hộ tông đại trận khổng lồ thủ hộ, sau khi Lý Kim Long đi vào, liền chứng kiến một mảnh tiên sơn, lóe ra tiên quang sáng chói, khí lành bốc hơi, trên tiên sơn cung điện lầu các mọc lên san sát như rừng, hơn nữa có Tiên Hạc bay qua bầu trời, Viên Hầu ở trong núi rừng chạy trốn. Càn Nguyên Sơn một chút cũng không kém Tinh Thần Sơn, cũng là một động thiên phúc địa, trong núi chi lan tiên thảo, bảo dược tùy ý có thể thấy được, ngẫu nhiên có đệ tử Càn Nguyên Tông Ngự Kiếm bay qua, phiêu phiêu dục tiên, lộ ra cực kỳ tiêu sái. Lý Kim Long ở dưới đệ tử Càn Nguyên Tông dẫn dắt, một đường thông suốt bay đến động phủ của Đại trưởng lão Tiêu Thiên Đức. - Đại trưởng lão, nhanh cứu mạng a! Thiếu gia hắn, thiếu gia hiện tại cực kỳ nguy hiểm! Lý Kim Long vừa nhìn thấy động phủ của Tiêu Thiên Đức, liền bịch thoáng một phát quỳ rạp xuống đất, thanh âm vô cùng lo lắng kêu lên.