Hà Trạch phiêu phù ở trên hư không, nghiến răng nghiến lợi nói. Tiêu Thiên Đức lạnh lùng cười nói: - Hừ, ta và ngươi hai tông đã đối địch, mà Tín Ngưỡng Chi Lực kia lại là chí bảo, có thể gia tăng tỷ lệ đột phá đến Pháp Thiên Cảnh, ta vì sao không thể cướp đoạt? Ta lại làm sao biết lúc này đây thu thập Tín Ngưỡng Chi Lực, ngươi vậy mà sẽ phái con của ngươi đến? Thất thủ giết hắn cũng không phải lỗi của ta... Nhưng mà ngươi... Sắc mặt Tiêu Thiên Đức tái nhợt, sát cơ bắt đầu khởi động. - Ngươi lại ở trước mặt của ta giết con trai ta, thù này bất cộng đái thiên! Trong nội tâm Hà Trạch vô cùng hối hận, kỳ thật trong tế đàn có một Truyền Tống Trận bí mật, nhưng mà mở ra một cái giá quá lớn, bởi vậy mỗi một lần thu thập Tín Ngưỡng Chi Lực đều là cưỡi Linh khí phi thuyền đi, hơn nữa tác dụng của Tín Ngưỡng Chi Lực vẫn là bí bất truyền mật của Tinh Thần Điện, không người nào biết, đã nhiều năm như vậy đều bình yên vô sự. Nhưng mà không nghĩ tới, lúc này đây Tiêu Thiên Đức không biết làm sao biết được bí mật của Tín Ngưỡng Chi Lực, vậy mà phái người ở trên đường chặn giết. Ồ, không đúng! Trong ánh mắt Hà Trạch linh quang lóe lên, phảng phất như nghĩ tới điều gì, vội vàng lên tiếng hỏi: - Con của ta Hà Vũ là bị hảo đồ đệ của ngươi chặn giết, ngày đó chỉ bắt đi, hắn còn đại náo Tinh Thần Điện cướp đi không ít bảo vật, hơn nữa vừa rồi ở trong Bạch Mã Thành giết con của ta, con của ta không phải chết ở ngày đó! - Cái gì? Sắc mặt Tiêu Thiên Đức đại biến, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng cực kỳ đáng sợ, nhưng lại không thể tin được, cưỡng chế bất an trong lòng, run giọng hỏi: - Vậy Tín Ngưỡng Chi Lực đâu? Người của ta chỉ cướp được Thiên Tinh bảo thuyền, cũng không có phát hiện Tín Ngưỡng Chi Lực cùng quý công tử, hơn nữa ngày đó ta phái Mộ Thần đi Đại Càn Vương Triều, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Bạch Mã Thành? - Chẳng lẽ? Hà Trạch cùng Tiêu Thiên Đức đồng loạt nhìn về phía Thiên Tinh bảo trên thuyền, trong ánh mắt mang theo thần sắc sợ hãi cùng không thể tin. Trong này đã xảy ra rất nhiều trùng hợp cùng điểm đáng ngờ, chỉ là trong nháy mắt hai trong nội tâm hai người sinh ra rất nhiều nghi vấn, bọn hắn loáng thoáng cảm giác được, cái này có thể là một âm mưu kinh thiên! Bọn hắn không nghĩ ra chính là, rốt cuộc là ai sẽ có loại thực lực cùng tâm cơ, thiết hạ cái cục này? Và có ai sẽ tận lực châm ra tay với hai người bọn họ như thế? Nhưng mà, trên Thiên Tinh bảo thuyền rỗng tuếch, người nào cũng không có, mà bọn hắn mang đến mười mấy cao thủ Chân Thiên Cảnh, vậy mà toàn bộ bỏ mình, hơn nữa tử trạng cực kỳ thảm thiết. - Hai vị, các ngươi là đang tìm ta sao? Một thanh âm trêu tức ở bên tai Hà Trạch cùng Tiêu Thiên Đức vang lên, trong nội tâm hai người lập tức rùng mình, da đầu nổ tung, không cần suy nghĩ muốn cực tốc bay khỏi nơi đây. Hai người đều đa mưu túc trí, hơn nữa tu vi cao thâm, lập tức liền nhận ra một cảm giác nguy cơ rất trí mạng, đều nhanh chóng ly khai phiến hư không này. Nhưng mà đã chậm, Thiên Địa biến sắc, thoáng cái ảm đạm xuống, cuồng phong tàn sát bừa bãi, gào thét mà khủng bố, từ trên hư không âm trầm, lập tức có trên trăm đạo Thiên Lôi ngân quang sáng chói rơi xuống, hồ quang điện đan vào, chướng mắt chói mắt, mang theo lực lượng hủy diệt vô cùng khủng bố, chém về phía hai người. - Ầm ầm! Thiên Địa đụng vào nhau, ngân xà sáng chói bay múa, Thiên Lôi hừng hực hung mãnh cuồng bạo, mang theo ý cảnh hủy diệt hết thảy, hóa thành một mảnh Lôi quang, mai táng Tiêu Thiên Đức cùng Hà Trạch. Đây là Thiên Uy, lực lượng gột rửa hết thảy tà ác, đối với người tu đạo mà nói đã hủy diệt cũng là tân sinh, nhưng mà hôm nay bị Khương Tư Nam thi triển ra, chỉ hóa thành lực công kích vô cùng khủng bố. - Rầm rầm rầm! Trong biển lôi, Tiêu Thiên Đức cùng Hà Trạch đồng thời bị trên trăm đạo Thiên Lôi đánh trúng, tuy bọn hắn kiệt lực thúc dục chiến y chiến giáp trên người, diễn biến thần thông đến đối kháng Thiên Lôi, nhưng vùng này thiên lôi quá quá hừng hực rồi, hai người bọn họ vẫn bị thương nặng, toàn thân cháy đen, bay tứ tung ra ngoài. Thương thế của Tiêu Thiên Đức nhẹ một một chút, dù sao hắn tu luyện hai đại thần thông, là Phong Lôi thuộc tính, hắn đối với Thiên Lôi chi lực tuy không thể hoàn toàn hóa giải, nhưng mà có thể khiến cho thương thế của hắn nhẹ hơn rất nhiều. Mà Hà Trạch liền thảm rồi, tu vi của hắn vốn kém Tiêu Thiên Đức một bậc, vừa rồi trong đại chiến liền nhận lấy trọng thương, giờ phút này bị trăm đạo thiên lôi oanh kích, Linh khí chiến y trên người triệt để nghiền nát, miệng lớn ho ra máu, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. - Ngươi không phải Mộ Thần! Ngươi rốt cuộc là ai? Ánh mắt của Tiêu Thiên Đức phóng hỏa, tràn đầy sát ý cùng phẫn nộ ngập trời, hắn trong nháy mắt hiểu, bố cục đúng là người dịch dung thành Mộ Thần này, nhưng mà hết lần này tới lần khác thuật dịch dung của đối phương cực cực cao minh, để cho Tiêu Thiên Đức cũng phân biệt không ra. Khương Tư Nam nhìn hai người cười nhạt một tiếng, không nói gì, nhưng mà toàn thân dâng lên một cỗ Kiếm Ý vô cùng kinh thiên, ở dưới Hắc Thạch cưỡng ép tăng lên, tu vi của hắn lập tức vững vàng đạt đến Chân Thiên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong! Một cỗ khí thế vô địch bay lên, Khương Tư Nam đắm chìm trong thần quang kim sắc, dâng lên hào quang, khí lực cường kiện, như một tuyệt thế chiến tiên! Hà Trạch cùng Tiêu Thiên Đức đều cảm thấy uy hiếp nồng đậm, sắc mặt lập tức đại biến! Hà Trạch cùng Tiêu Thiên Đức cảm giác vô cùng biệt khuất, cho tới bây giờ bọn hắn cũng không biết người hóa trang thành Mộ Thần này, rốt cuộc là ai. Đồng thời trong nội tâm bọn hắn cũng tràn đầy nghi hoặc, nhọc lòng thiết hạ một cái cục như vậy, phảng phất như cùng hai người bọn họ tầm đó có huyết hải thâm cừu, nhưng mà bọn hắn căn bản không nghĩ ra được, ai sẽ cùng hai người bọn họ đều có thể nhấc lên quan hệ. Khuôn mặt Khương Tư Nam lạnh nhạt, trong ánh mắt băng hàn lạnh thấu xương, hắn tóc dài tung bay, áo bào phần phật, trên người xuất hiện một tầng chiến giáp ngân sắc, thoạt nhìn sáng chói mà chói mắt. Lần thứ nhất chính diện đối mặt Hà Trạch cùng Tiêu Thiên Đức, toàn thân hắn máu tươi sôi trào, nội tâm run rẩy, trong kinh mạch lưu động lấy pháp lực cổ đãng, phảng phất như núi lửa muốn thiêu đốt. - Xùy! Khương Tư Nam căn bản không có nói bất luận lời gì, trong tay Phong Lôi Kiếm tử quang sáng chói, hào quang mờ mịt, mang theo Kiếm Ý, toàn lực bổ về phía Hà Trạch.