- Tinh Thần điện! Ánh mắt của Khương Tư Nam lạnh lẽo, trong miệng thì thào tự nói. Hắn ngẩng đầu nói: - Gia gia, chỉ sợ hôm nay ngươi là dò xét đương kim bệ hạ a! Khương Viễn Sơn nhìn hắn một cái, gật đầu nói: - Đúng vậy, ta đương nhiên biết rõ chỉ dựa vào Phạm Đồng nói không cách nào chứng minh Hoàng Lễ Nghiêm là chủ mưu, hơn nữa coi như để cho Phương Vũ ra mặt, cũng chỉ có thể chứng minh là Phạm Đồng bán rẻ Tử Hiên, không cách nào chứng minh sau lưng là Hoàng Lễ Nghiêm, ta chỉ là muốn một thái độ! - Gia gia, thái độ của hoàng thượng hôm nay ngươi cũng thấy được, hắn quyết ý muốn bảo vệ Hoàng Lễ Nghiêm, nói cách khác hắn đã quyết định ra tay với chúng ta, chẳng qua là vấn đề thời gian sớm muộn, hơn nữa hắn cũng cố kỵ cha ta lĩnh quân tác chiến ở bên ngoài! Khương Vân Thiên nhàn nhạt nói, trong ánh mắt lãnh mang lập loè. Yến Vô Cực trừng mắt, vỗ bàn lớn tiếng nói: - Đại soái, hoàng thượng đã bất nhân, cũng liền chớ trách chúng ta bất nghĩa, nếu hắn dám động thủ, 3000 Huyền Vũ Doanh chúng ta cũng không phải ăn chay, nhất định cùng hắn liều cá chết lưới rách! Khương Viễn Sơn khoát tay áo, giống như trong nháy mắt già đi rất nhiều, thanh âm của hắn vô cùng mệt mỏi: - Đại Càn Vương Triều này là tổ tông Khương gia ta đánh xuống, càng là ở trong tay ta cùng Đại ca mới có khí tượng hôm nay, một nhà chúng ta đối với Đại Càn Vương Triều trung thành và tận tâm, cho tới bây giờ đều không có tâm tư mưu phản, nhưng mà buồn cười chính là, chỉ dựa vào chất nhi Hoàng đế kia của ta suy đoán, liền giết hai đứa con trai của ta, còn phế đi tu vi của Tôn nhi ta, ta hận a! - Vương gia, hắn bất nhân bất nghĩa trước, hơn nữa loại tính tình như hắn, Đại Càn Vương Triều ở trong tay hắn cũng không cách nào lâu dài! Ánh mắt Lãnh Phi chớp động nói: - Không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, giết hắn, Vương gia ngươi đăng cơ làm đế, Đại Càn Vương Triều vẫn là thiên hạ của Khương gia! Lãnh Phi vừa nói ra, mọi người sợ hãi. Nhưng mà sau đó trong ánh mắt mấy người đều lộ ra kiên quyết, bốn người đồng thời nhìn về phía Khương Viễn Sơn. - Không thể! Khương Viễn Sơn kiên quyết nói. - Bất kể như thế nào, hắn luôn là nhi tử của Đại ca, hắn có thể phụ ta, nhưng ta lại không thể phụ hắn! - Nhưng mà hắn đã giết cha ta cùng tiểu thúc! Khương Tư Nam lạnh lùng nói, Phong Lôi Kiếm bị hắn chăm chú nắm trong tay, từng sợi Xích Hà lập loè, lộ ra cực kỳ bất phàm. Sắc mặt Khương Viễn Sơn phức tạp, thở dài một hơi nói: - Tư Nam, ta biết rõ trong lòng ngươi có oán hận, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, hiện tại còn không phải thời điểm báo thù, dù ta cho ngươi giết hắn, ngươi cũng giết không được, chớ quên phía sau hắn còn đứng một Càn Nguyên Tông! - Càn Nguyên Tông sao? Giống như Tinh Thần điện, sớm muộn gì ta cũng phải đi một lần! Khương Tư Nam vô cùng cố chấp, Phong Lôi Kiếm trong tay hào quang tỏa sáng. - Bất quá! Khương Viễn Sơn trầm giọng nói: - Tuy bây giờ chúng ta không thể giết hắn, nhưng mà phải phòng ngừa những người lòng dạ khó lường kia ám hại, Vô Cực, tu vi các vị huynh đệ trong Huyền Vũ Doanh như thế nào? Yến Vô Cực nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo, thanh âm to rõnói: - Đại soái, Huyền Vũ Doanh 3105 huynh đệ, trong đó Tiên Thiên cảnh có ba trăm linh ba người, Hậu Thiên cảnh Cửu Trọng đỉnh phong có một ngàn hai trăm người, còn lại tất cả đều là Hậu Thiên bát trọng! Khương Tư Nam lập tức hít một hơi khí lạnh, hắn sớm đã biết rõ Huyền Vũ Doanh rất lợi hại, nhưng mà thật không ngờ vậy mà sẽ lợi hại như vậy, chỉ là Tiên Thiên cảnh liền có nhiều như thế, 3000 Huyền Vũ Doanh này đủ để chống đỡ trăm vạn đại quân a! Khương Viễn Sơn gật đầu nói: - Ba ngày sau, ngươi mang theo những huynh đệ Huyền Vũ Doanh tiến vào Đại Hoang Sơn tu luyện, không có mệnh lệnh của ta không cho phép trở lại, ta hi vọng chờ ta triệu các ngươi trở lại, tu vi đều có thể tăng lên! Yến Vô Cực dáng người thẳng tắp, khuôn mặt kiên nghị, trong ánh mắt mang theo vẻ hưng phấn nói: - Đại soái yên tâm, 3000 người tất cả đều tăng lên tới Tiên Thiên cảnh là không có khả năng, nhưng mà chờ ta trở lại, những huynh đệ này tuyệt đối đều trên Hậu Thiên Cửu Trọng, đợi chúng ta trở về, hóa thành lợi kiếm trong tay đại soái, trảm phá hết thảy gian tà! Khương Viễn Sơn cười cười nói: - Đi chuẩn bị đi! Yến Vô Cực cung kính thi lễ một cái, thân hình lóe lên, biến mất ở trong mật thất. Khương Viễn Sơn quay đầu nói với Lãnh Phi cùng Khương Vân Thiên: - Lãnh Phi, tuy Vân Thiên phục dụng Đoạn Tục Đan, nhưng chỉ có thể khôi phục đến Hậu Thiên Cửu Trọng, trong khoảng thời gian này để cho hắn đi theo ngươi làm quen Thanh Long vệ một chút, tương lai có chỗ trọng dụng! Lãnh Phi nhẹ gật đầu cười nói: - Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ dụng tâm dạy bảo đại thiếu gia! Khương Vân Thiên cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt cũng nhịn không được lộ ra một tia hưng phấn. Hắn là biết tầm quan trọng của Thanh Long vệ? Những năm này tuy lão gia tử dần dần thả ra quân quyền trong tay, nhưng mà dựa vào uy vọng của lão gia tử, thủ hạ còn có một đám cao thủ trung thành và tận tâm. Trong đó Huyền Vũ vệ ở ngoài sáng, do Yến Vô Cực thống lĩnh, trú đóng ở biên giới Đại Hoang Sơn. Thanh Long vệ từ một nơi bí mật gần đó, tất cả đều giỏi về ám sát, dò hỏi tình báo, do Lãnh Phi thống lĩnh, tuy nhân số không nhiều, nhưng mà tất cả đều là cường giả Tiên Thiên cảnh, so với Quỷ Ảnh vệ của Hoàng Lễ Nghiêm càng cường đại hơn! Hơn nữa Khương Vân Thiên biết, trừ lần đó ra còn có hai chi lực lượng bí mật là Bạch Hổ vệ cùng Chu Tước vệ, nhưng mà hành tung càng thêm che giấu, ngay cả hắn cũng không biết hiện tại ở địa phương nào. Bốn loại lực lượng dùng Tứ Tượng mệnh danh, là át chủ bài trong tay lão gia tử, ngày bình thường dấu diếm rất sâu, nhưng mà một khi xuất hiện, vậy chính là đại sự Thiên Băng Địa Liệt. - Về phần Tư Nam ngươi, đột phá Tiên Thiên cảnh, trong khoảng thời gian này hảo hảo củng cố tu vi thoáng một phát, tận lực ít ra vương phủ, để tránh Hoàng Lễ Nghiêm kia chó cùng rứt giậu! Lão gia tử khẽ cười nói với Khương Tư Nam. Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, nắm đấm lại chăm chú nắm lại. Nói cho cùng, hết thảy cũng đều là thực lực a! - Nếu như hiện tại ta có thực lực của Thái Sơ tiền bối, vậy đối phó Tinh Thần điện, Càn Nguyên Tông còn có Đức Tông Hoàng Đế ở đâu còn cần phiền toái như vậy?