Đối với thế giới quỷ dị nội bộ hầm trú ẩn, Dương Húc Minh đại khái đã đoán được cấu trúc của nó. Trên cơ bản, cứ ba khu vực màu sắc khác nhau tạo thành một tầng thế giới, lần lượt là màu lục - màu lam - màu đỏ.
Mỗi một tâng Dương Húc Minh đi sâu xuống thì thi thể treo trên trần khu vực màu lam càng ít đi, đồng nghĩa với nhóm truy đuổi sau lưng hắn sẽ càng nhiều thêm. Mà bọn rắn trong căn phòng màu lục ngày càng sống động và nguy hiểm hơn.
Nhưng những cái này đều chỉ là nguy hiểm được bày ra bên ngoài.
Còn những thứ nguy hiểm đang ẩn núp trong bóng tối. Chính là khu vực thứ ba, nhà kho màu đỏ như máu.
Trong nhà kho này không có rắn, không có thi thể, chỉ có mấy hộp gõ, rác rưởi lặt vặt và những bao tải chất đống. Khi Dương Húc Minh chạy đến tầng thứ hai, khu vực màu đỏ này vẫn như cũ, không có biểu hiện gì tỏ ra nguy hiểm, tựa hồ như là nơi tuyệt đối an toàn.
Loại bình yên giả dối này có lẽ mới là đáng sợ nhất. Bởi vì hắn căn bản không cách nào phỏng đoán được, khi chạy đến tầng cao nhất trong thế giới này, Dương Húc Minh sẽ gặp thứ gì?
Có lẽ chính là hai người chết đầu tiên: Quản lý nhà máy bún và bà vợ kế toán của y. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì lệ quỷ kinh khủng nhất trong hầm trú ẩn này chính là người quản lý kia.
Nhưng cho đến tận bây giờ, lão quản lý kia chưa từng xuất hiện. Chẳng lẽ đợi đến khi Dương Húc Minh đi đến chỗ sâu nhất của thế giới này, lão cùng với bà vợ sẽ đột ngột xuất hiện ở khu vực màu máu này, một kích trí mạng diệt sát hắn?
Dương Húc Minh suy tính kỹ càng, cũng không có tùy tiện ra ngoài.
Hắn đứng ở chỗ góc cua chờ đợi, tận đến những tiếng bước chân lộn xộn xuất hiện lần nữa, phá vỡ không gian yên tĩnh trong căn nhà kho màu máu. Rất nhanh chóng, bọn chúng chạy một vòng quanh khu nhà kho, không tìm được gì, lại tiếp tục biến mất vào lối rẽ bên trái.
Dương Húc Minh lúc này mới rời khỏi chỗ ẩn núp, đi vào khu vực nhà kho màu đỏ. Hắn dùng mũi kiếm chọc thủng mấy bao tải đang chất chồng trong góc. Bên trong chỉ là một mớ bông gòn đã mục nát dơ bẩn. Hắn mở tiếp mấy hộp gỗ, nhưng trống rỗng, chẳng có gì trong hộp.
Chẳng lẽ nhà kho này thật sự không có thứ gì hay sao?
Sau khi kiểm tra kỹ càng một vòng nhà kho màu đỏ này, không tìm được gì, Dương Húc Minh đi vào lối rẽ bên trái, xâm nhập tiếp vào nơi sâu trong hầm trú ẩn.
Đi một hồi tới góc cua, hắn nhìn thấy khu vực màu xanh lục phía trước. Đây là tầng thứ tư rồi, những con rắn bên trong càng trở nên sinh động hung dữ. Tiếng rít càng trở nên chói tai rợn người.
Nhưng cũng may, bọn rắn đều ở trong những căn phòng hai bên lối đi, không có bò ra ngoài. Dương Húc Minh chạy xuyên qua lối đi chật hẹp, vọt tới lối ra đen ngòm ở cuối đường.
Tiếp tục là một đoạn cầu thang dài hướng xuống dưới, đến cuối cùng vẫn là khu vực màu lam.
Trên trần nhà nơi này chỉ còn treo lủng lẳng hai cái thi thể đang ngoác miệng cười quỷ quyệt. Phía sau Dương Húc Minh, tiếng bước chân gấp rút vang lên. Hắn bình tĩnh tăng tốc độ, chạy xuyên qua khu vực màu lam, vẫn chú ý tránh khu vực trung tâm bằng cách nép sát vách tường mà đi.
Quen đường dễ đi, Dương Húc Minh nhanh chóng đi xuống hết cầu thang xoắn ốc, tiến vào thế giới tràn ngập màu đỏ máu. Căn nhà kho này vẫn không có gì khác với các tầng trước, hắn đi vào lối rẽ bên phải, chạy đến cuối cùng thì bắt gặp vách đá chắn ngang.
Biết trước lối thoát hiểm này là một ngõ cụt, nhưng Dương Húc Minh vẫn cố tình chạy vào kiểm tra, bởi những bước chân truy đuổi hắn vẫn còn cách rất xa. Bởi vì lần này hắn không dừng lại kiểm tra ở chỗ mấy con rắn, nên bây giờ, bọn truy đuổi kia khả năng còn chưa tới khu vực màu lam. Dương Húc Minh bình tĩnh quay lại, chạy về nhà kho màu đỏ, tiến vào lối đi đen ngòm phía bên trái. Hắn chạy dọc theo cầu thang, tiến vào tâng thế giới thứ năm.
Lần này Dương Húc Minh còn chưa đi đến chỗ góc cua, hắn đã có thể nghe rõ ràng tiếng rít chói tai của bọn rắn trong khu vực màu xanh lục. Có vẻ như bọn rắn ở đây rất điên cuồng nóng nảy và nguy hiểm hơn rất nhiều.
Dương Húc Minh thả chậm bước chân, hắn đi qua góc cua, tiến vào khu vực xanh lục tầng thứ năm.
Trước mặt vẫn là một không gian sinh hoạt, bao phủ trong ánh sáng xanh lục quỷ dị. Một lối đi hẹp ở giữa, hai bên vẫn là những gian phòng nhỏ. Nhưng lần này, trong những căn phòng ấy giống như đang giam giữ một lũ rắn điên cuồng.
Chúng như phát điên khi cảm giác thấy người lạ xuất hiện, từng con từng con rắn béo mập như cẳng chân người lớn thi nhau lao bùm bụp vào cửa gỗ, như muốn phá cửa xông ra nuốt sống kẻ to gan đang xâm nhập.
Từng cánh cửa gỗ đều đang rung lên bần bật, phía sau cửa là lúc nhúc những con rắn đang phát cuồng rít gào, tưởng tượng như chỉ cần cửa gỗ bị phá hỏng thì Dương Húc Minh sẽ bị ngàn vạn con rắn xâu xé đến chẳng còn một mẩu xương.
Dương Húc Minh bất an bước chân lên lối đi hẹp. Trong nháy mắt, toàn thân hắn như bị chìm vào trong nước. Một áp lực bất ngờ đè lên cơ thể khiến hắn loạng choạng xém chút nữa là ngã sấp xuống.
Tiến vào phạm vi ánh sáng xanh ở tâng này, dường như thân thể trở nên nặng nề hơn. Ánh sáng màu lục ở đây cũng nồng đậm hơn rất nhiều, giống như sương mù màu xanh đậm đặc khiến Dương Húc Minh không còn nhìn rõ được cửa ra ở cuối lối đi. Sương mù màu xanh này khiến cho việc vận động cơ thể của Dương Húc Minh trở nên nặng nề, giống như hắn đang rơi vào một vũng bùn loãng, mọi cử động bước đi đều tốn sức hơn bình thường.
Nhưng Dương Húc Minh không dám dừng lại, hắn cố sức bước chân thật nhanh qua lối đi hẹp trước mắt. Hắn không dám khẳng định những con rắn độc trong các căn phòng kia lúc nào có thể phá vỡ cửa gỗ để lao ra, cũng không biết bọn truy đuổi sau lưng lúc nào thì bắt kịp hắn. Dù là biết phía trước tràn ngập nguy hiểm, hắn cũng chỉ có thể cắn răng xông vào.
Xuyên qua khu vực xanh lục, Dương Húc Minh tiến vào lối đi đen kịt, cảm giác đè ép nặng nề trên thân thể vẫn tồn tại như cũ.
Cho nên ở tầng thế giới này, ánh sáng màu lục hoàn toàn khác biệt với các tầng trước đó. Nó đã nồng đậm đến mức độ có thể áp chế đến mọi vật bị nó bao phủ.
Dương Húc Minh xông vào khu vực màu lam, ánh sáng lam ở đây cũng trở nên nồng đậm giống như sương mù đang cuộn trào. Khi Dương Húc Minh tiến vào, không những trên thân thể cảm giác vẫn nặng nề như lâm vào vũng bùn, mà hiện tại hắn còn thêm cảm giác rét buốt giống như rơi vào hố băng.
Trên trần nhà không còn thi thể nào đang treo, nhưng vì cẩn thận, Dương Húc Minh vẫn nép sát vách tường để đi qua, cố gắng né tránh khu vực trung tâm. Ai mà biết được lúc hắn đang đi ở giữa thì có thi thể nào vô hình rớt xuống chụp lấy đầu hắn hay không?
Phía sau hắn, vang lên tiếng bước chân truy đuổi, lần này tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn nóng nảy, tựa hồ số lượng kẻ đuổi theo rất đông đúc. Bọn chúng có vẻ rất sốt ruột vì mãi vẫn chưa bắt được người xâm nhập trái phép.
Dương Húc Minh lúc này đã chạy xuyên qua khu vực màu lam, tiến vào cầu thang xoắn ốc hướng xuống phía dưới.
Thân thể của hắn vẫn lạnh lẽo và nặng nề. Hai loại hiệu ứng sau khi dính phải từ hai khu vực lục lam vẫn bám đuổi giày vò hắn đến tận giờ.
Dương Húc Minh bước đi như robot, tay chân cứng ngắc, vừa nặng nề vừa lạnh cóng. Lấy trạng thái của hắn bây giờ, nếu như đến khu vực màu máu tiếp theo, gặp con lệ quỷ kinh khủng nhất là lão quản lý thì thật là nguy hiểm.
Chưa nói đến lão ta là hàng khủng top một của hầm trú ẩn này, chỉ riêng việc tay chân quờ quạng cứng đơ như hiện tại, không biết Dương Húc Minh có thể cầm kiếm chiến đấu hay là quay chân bỏ chạy được hay không!
Dương Húc Minh nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp cũng trở nên nặng nề.