Dương Húc Minh hoàn toàn không nói điêu, hắn quả thật không biết chút gì về lai lịch của nữ quỷ này.
Có vẻ Lý Tử cũng hiểu điều đó nên cô nàng chỉ nhìn hắn một lát rồi quay đầu, ngó về tên ác quỷ toàn thân đẫm máu đang đứng cách đó không xa, xung quanh gã vẫn là bầy rắn độc chen chúc nhung nhúc như đám giòi bọ.
Lý Tử bước tới trước, nhanh chóng biến mất phía ngoài hốc cây. Dương Húc Minh chỉ ngồi trơ đó, không dám đi ra ngoài, cũng không dám hóng hớt ngoài kia đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng ngay sau đó, phía ngoài vang lên tiếng gầm thét cuồng bạo phẫn nộ của tên quỷ quản lý xưởng bún.
- "Cô khinh người quá nhaaaaaaa ặc á á a ặc áI!
Câu chửi rủa của tên quỷ chưa dứt thì đã bị cắt ngang bằng tiếng thét thê lương của chính nó. Gã gào lên thảm thiết như bị ai đó tra tấn hành hạ.
Rầm... Bụp... Rầm... Xoảng... Chát Bụp... Rầm...
Tiếng động bên ngoài vang lên chát chúa khiến Dương Húc Minh nhớ đến trận chiến của Lý Tử với nữ quỷ ở Bạch Vân Sơn Trang.
Trận chiến này có vẻ còn hung mãnh ác liệt hơn lúc trước, khiến Dương Húc Minh ngồi trong hốc cây vẫn cảm giác toàn bộ mặt đất rung lên như bị bom đạn oanh tạc. ... Yên lặng ngồi trốn trong gốc cây, Dương Húc Minh dỏng tai lên, chờ trận chiến bên ngoài kết thúc.
Chợt hắn liếc nhìn qua bàn gõ, thấy phía trên vẫn còn lưu lại đóa hoa Bỉ Ngạn đã héo rũ, vô cùng ảm đạm.
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ. Móc quyển nhật ký màu hồng ra rồi thấp giọng hô:
Một đôi tay trắng bệch lặng lẽ từ trong quyển nhật ký xông ra, tóm lấy đóa hoa Bỉ Ngạn sắp khô héo, lôi vụt vào trong quyển sổ.
Dương Húc Minh chột dạ nhìn ra bên ngoài một chút, xác nhận Lý Tử không trông thấy một màn vừa rồi. Hắn vội vàng nhét quyển nhật ký vào lại trong túi.
Lặng lẽ đi đến ngoài rìa hốc cây, Dương Húc Minh thò đầu ra thăm dò tình hình bên ngoài.
Cùng lúc với sự biến mất của hoa Bỉ Ngạn, thế giới ngầm to lớn cũng dần dần sụp đổ.
Trên cây anh đào, tất cả bông hoa trở nên héo rũ rồi rụng lả tả. Cánh hoa bay phấp phới trong gió, chưa kịp rơi xuống đất đã tan biến thành từng mảnh vụn rồi tiêu tán.
Gốc cây to lớn cũng héo rút lại, giống như bị hút hết nước, teo tóp khô cạn. Cuối cùng không chịu nổi sức nặng của cành lá bên trên nên sụp đổ xuống.
Dương Húc Minh vội vàng chạy khỏi gốc cây, lần nữa được hít thở không khí ở bên ngoài. Từ khi nữ quỷ kia chết, hoa Bỉ Ngạn bị hút mất, thế giới ngâm này đã tan rã.
Huống chỉ trong quá trình này, còn có hai con Lệ quỷ vô cùng hung hãn đang chém giết nhau. Có thêm sự phá hoại kinh khủng, tốc độ tan rã của không gian ngầm có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Dương Húc Minh nhìn về chiến trường phía xa xa. Nơi này trở nên tăm tối nên hắn không nhìn được quá rõ ràng. Chỉ có thể thấy một bóng hình đỏ chót đang đứng lẳng lặng.
Trận chiến đấu... hay nói đúng hơn là trận ngược đãi của Lý Tử dành cho gã quỷ quản lý xưởng bún sắp sửa đến hồi kết.
Vốn là tên Lệ quỷ kinh khủng nhất của hầm trú ẩn - Quản lý xưởng bún tự sát ba mươi năm trước - đang không ngừng kêu lên thảm thiết.
Gã bị một bóng đen quấn lấy cổ, treo lủng lắng lên không trung. Tiếp đó là hàng chục bóng đen liên tục lao tới xâu xé, rỉa rói khiến từng tảng từng tảng da thịt của gã rơi xuống lả tả, hệt như một con vịt đang bị người ta treo lên vặt lông sống. Gã quỷ vung vẩy tay chân, giãy giụa cố gắng thoát khỏi kìm kẹp của bóng đen bên trên. Nhưng căn bản chỉ tốn công vô ích.
Dương Húc Minh trợn mắt lên nhìn sự hung tàn của Lý Tử, thầm hô may mắn là kẻ bị treo lên lột da róc thịt kia không phải mình.
Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng thê lương, càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng dần dần biến mất.
Thế giới ngầm to lớn nhanh chóng an tĩnh trở lại.
Dương Húc Minh chống Sát phụ kiếm, yếu ớt đứng đó, giống như một bệnh nhân tàn tật, nhìn thật là thê thảm.
Dù sao chuyến xông pha phó bản này, hắn bị thương nhiều lần, cũng không nhẹ nhàng gì. Tiếp đó còn bị vũng máu hút khô sinh lực.
Hiện tại, hắn cảm thấy hai chân như nhữn ra, trước mắt tối sầm giống như vừa chạy một trận Marathon kiệt sức, sắp ngất xỉu.
Giương đôi mắt lờ đờ mệt mỏi lên nhìn bóng hình đỏ chót phía trước, Dương Húc Minh vô thức hé miệng gọi:. .. Lý...
Nhưng hắn chưa kịp nói xong câu, một cơn gió rét buốt băng giá cuốn tới.
Gió lạnh ập tới trở thành giọt nước tràn ly khiến Dương Húc Minh hai mắt tối sâm, ngã sấp mặt xuống đất.
Cả thế giới chìm trong bóng đêm đen kịt.......
Trong bóng tối vô tận, Dương Húc Minh cảm giác mình đang rơi vào một hồ nước đen kịt, không có đáy. Thân thể của hắn cứ rơi mãi, rơi mãi... Rơi mãi.......... Anh phóng viên... ... Anh phóng viên...
Hắn vừa rơi xuống hồ nước đen kịt kia, vừa nghe ai đó gọi mình... Âm thanh kia ban đầu rất xa xăm mơ hồ, tiếng gọi vang vọng như bị ngăn cách qua một lớp thủy tinh dày... Nhưng dần dần, tâng ngăn cách vô hình kia biến mất, tiếng nói trở nên rõ hơn...
- "Mau tỉnh lại!"
- "Mau tỉnh lại!" Âm thanh này khá quen thuộc.
Ý thức dần dần trở về cơ thể Dương Húc Minh. Hắn biết có người đang ở bên cạnh lo lắng kêu gọi hắn. Thanh âm này là...
Dương Húc Minh mở choàng mắt. Ngồi dậy.
"Lý Tử"
Hắn vô ý thức hô lên...
Nhưng mà trong hang động tăm tối mờ ảo, chỉ có một tên thanh niên lưng còng đang trợn mắt kinh ngạc ngó Dương Húc Minh.
- "Anh phóng viên. . Anh... Anh tỉnh rồi?"
Trên tay Phạm Chí Cương cầm một cái đèn pin, là ánh sáng duy nhất chiếu rọi thế giới tăm tối này.
Dương Húc Minh nhìn thấy đối phương, hắn giật mình, xoa xoa thái dương, hỏi:
- "Tôi là ai? Đây là đâu?"
- "Đang trong Hầm trú ẩn đó anh phóng viên" - Phạm Chí Cương vội đáp - "Anh phóng viên quên rồi sao? Một mình anh đi vào hầm trú ẩn Chung Sơn, đến bây giờ vẫn đang ở trong đây."
Dương Húc Minh nhìn gã lưng còng, hoang mang hỏi:
- "Vậy còn anh? Anh bạn vào đây làm gì?”
Phạm Chí Cương im lặng giây lát, thấp giọng nói:
- "Ta nhìn thấy bên trong hầm trú ẩn có vẻ không còn nguy hiểm, nên đi vào. Bởi vì anh phóng viên cứ ở trong đây mãi không ra, tôi lo lắng anh gặp nguy hiểm..."
Dương Húc Minh xoa mi tâm, không nói gì.
Nhờ ánh đèn pin của Phạm Chí Cương, hắn thấy rõ hoàn cảnh bốn phía.
Nơi này là một khu vực bên trong hầm trú ẩn, tối đen không có chút ánh sáng nào. Bên trong trống rỗng không có bất kỳ thứ gì. Trên vách tường, sơn nước đã bong tróc ra gần hết, vôi vữa cũng bóc ra từng tảng giống như bị lột da. Trên mặt sàn lạnh băng bẩn thỉu, không biết trước đây để chứa đựng thứ gì.
Tất cả không gian phảng phất mùi hôi thối ẩm mốc do phong bế lâu ngày. Phía trước chỉ có một cánh cửa, vừa là đường vào cũng là lối ra. Rõ ràng đây là một cái nhà kho hoang phế nhiều năm.
Bên người Dương Húc Minh là thanh Sát phụ kiếm, mặc dù hôn mê, hắn vẫn cầm chặt thanh kiếm không buông ra.
Chỉ là bên cạnh hắn có thêm một thứ: Một cây nến hỉ màu đỏ chỉ còn lại một nửa.
Cây nến này lẳng lặng đứng bên cạnh Dương Húc Minh. Tựa hồ trong lúc hắn hôn mê, cây nến này một mực yên lặng bảo hộ cho hắn.
Nhìn thấy nến đỏ xuất hiện, Dương Húc Minh có chút ngạc nhiên. ...... Hắn nhìn về phía Phạm Chí Cương:
- "Cây nến này là anh bạn mang vào đây à?"
Trước khi Dương Húc Minh đi vào hầm trú ẩn, hắn đã tuân thủ theo lời dặn dò của Sinh Tử Lục , để cây nến ở ngoài cửa hầm.
Vậy sao bây giờ cây nến lại tự động xuất hiện ở đây?
Phạm Chí Cương nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ nhớ ra trải nghiệm kinh hoàng nào đó của gã. Gã sợ hãi lắp bắp:
- "Là... Là cái chị mặc áo cưới đỏ chót lấy mang vào đấy..."
Ngay sau đó, Phạm Chí Cương kể lại sự tình sau khi Dương Húc Minh đi vào hầm... một hồi lâu sau hộp gỗ rung lên điên cuồng... rồi bà chị áo đỏ xuất hiện, dọa cho gã ngất xỉu...
Tất tân tật gã đều thật thà kể hết cho Dương Húc Minh nghe, chỉ trừ lại chỉ tiết lúc gã ngất xong tỉnh dậy, thấy đũng quần mình đã ướt đẫm tự bao giờ...