Âm thanh của Dương Húc Minh vang lên, lay động nhè nhẹ không khí trong căn phòng nhàn nhạt mùi nấm mốc hôi hám.
Toàn bộ gian phòng vẫn im lìm, không có bất kỳ tiếng động nào đáp lại, nhìn quanh khắp lượt, nơi đây âm trầm ẩm thấp, cửa sổ đóng chặt trong một thời gian dài, biểu hiện qua lớp bụi dày trên thành cửa. Không khí trong phòng âm u ngột ngạt tựa hồ rất thích hợp cho các loài sâu bọ sinh sôi nảy nở.
Đứng ở cửa chờ đợi vài giây, Dương Húc Minh tiếp tục cất tiếng:
- "Không có ai trong nhà sao? Vậy khiến cho ta có chút khó xử a... Đại tiểu thư, chúng ta... Hả?!!"
Vừa nói vừa xoay người lại, Dương Húc Minh bất giác ngẩn người. Phía sau lưng hắn, hoàn toàn trống không, Ứng Tư Tuyết không có ở đấy. Mà khung cảnh lại hoàn toàn lạ lãm, trước mắt hắn là một dãy hành lang mục nát, rêu xanh lan tràn phủ kín, trên sàn nhà chẳng chịt những vết rạn nứt, nhìn qua tựa hồ cả toà nhà bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sụp.
Từng khung cửa sổ cũ kỹ lệch ra khỏi trục xoay, méo mó xộc xệch tưởng chừng chỉ khẽ chạm vào sẽ rơi xuống. Bất tri bất giác, toà nhà nơi đây bỗng biến thành phế nát thế này? Mà Ứng Tư Tuyết thì không thấy? Dương Húc Minh xoa nhẹ thái dương, thấp giọng lẩm bẩm...
Chỉ trong nháy mắt khi hắn quay người, hắn vậy mà bị kéo vào cái thế giới quỉ dị này?
Ngẫm lại, quả nhiên là địch nhân đã ẩn nấp sẵn trong phòng, chỉ chờ ngay thời điểm Dương Húc Minh bước qua cánh cửa, lập tức phát động năng lực tập kích hắn.
Kéo mình vào dị biến không gian sao?
Nhưng nhìn qua khắp lượt, toà nhà cũ nát này bộ dáng, bài trí phòng ốc giống y như đúc toà nhà ban nấy, chỉ khác biệt ở trạng thái hoang tàn mà thôi.
Đây là dựa theo hiện thực, mô phỏng thế giới ảo cảnh khủng bố sao? Dương Húc Minh nghĩ nghĩ một chút rồi rời khỏi căn phòng, tiến vào hành lang, hắn ngắm nhìn cảnh quan thành thị xung quanh toà nhà. Hiện lên trước mắt hắn một khung cảnh tối tăm mờ mịt, trong không khí phiêu đãng từng làn bụi bặm nhàn nhạt, loại bụi này lại tựa như sương mù khiến cho tầm mắt của hắn bị hạn chế rất nhiều.
Nhưng là trong ánh nhìn mơ hồ, hắn vẫn có thể thấy thành trấn như trong hiện thực. Cái thế giới ảo này, mô phỏng được cả một thành phố?
Hoặc là nói, đây chỉ là ảo cảnh phản chiếu, căn bản thực thể không tồn tại? Dương Húc Minh trâm ngâm suy tư, lần nữa quay người nhìn lại gian phòng của Sơn Quỷ, hiện tại cũng là một bộ dáng bị bỏ hoang lâu năm, sàn nhà thậm chí còn mọc lên một lớp cỏ dại.
Lần trước trong mộng, Lý Tử cho hắn chứng kiến cảnh tượng dưới hầm để xe, ký ức Dương Húc Minh khắc sâu nhất là hai người.
Một là Sơn Quỷ, kẻ có giọng cười cực kỳ buồn nôn, cũng là kẻ dẫn tiến "con mồi" Lý Tử cho cả bọn.
Kẻ còn lại là người có hình xăm mặt quỷ trên mu bàn tay. Căn cứ theo phán đoán của hắn, nữ nhân này địa vị trong nhóm rất cao, có lẽ là kẻ đứng đầu tổ chức.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt bất luận kẻ nào trong đám, nhưng Dương Húc Minh đối với chúng, là cừu hận khắc sâu tâm khảm tuyệt đối không cần hoài nghi.
Trừ ra hai kẻ này, nhóm thủ ác còn lại ba người, Sơn Quỷ đã chết, lần tập kích này là do kẻ mang hình xăm trên tay, hay là một trong ba kẻ còn lại?
Dương Húc Minh đứng trước hành lang. Đối mặt nhìn vào gian phòng Sơn Quỷ, cất tiếng nói:
-"Đây là năng lực đặc thù của ngươi sao? Kéo ta vào thế giới ảo cảnh doạ dẫm? Có chút nhàm chán a! Thật sự muốn giết ta, ngươi cần tạo ra nhiều thứ kinh khủng hơn nữa mới được."
Thanh âm của hắn rất lớn, vang vọng khắp toà nhà, đây là Dương Húc Minh muốn dẫn dụ đối phương ra tập kích hắn. Chỉ cần kẻ địch phát động tấn công thì sẽ có cơ hội tìm ra đối phương, từ đó mở nút thắt phá cục. Hai bàn tay Dương Húc Minh siết chặt thành nắm đấm. -
Toàn thân hắn trở nên căng thẳng, sẵn sàng phá vỡ hộp gỗ, rút ra Sát Phụ Kiếm... ừ... kiếm? Hộp gỗ? Chờ đã... đâu cả rồi? Tinh thân Dương Húc Minh có chút choáng váng, hắn kinh ngạc phát hiện hộp gỗ mang trên lưng không cánh mà bay mất rồi? Tình huống tệ hơn hắn tưởng a, chẳng lẽ thời điểm bị kéo vào thế giới này, vũ khí của hắn bị đối phương bỏ lại?
Nếu vậy... Bất giác Dương Húc Minh đưa tay lên sờ túi áo, không ngoài dự đoán, nhật ký của Tiểu Tư cũng biến mất. Nến nhân duyên của Lý Tử, Sinh Tử Lục cũng vậy, hoàn toàn không thấy tăm hơi. Từ trên xuống dưới hoàn toàn rỗng tuếch!
-"Tình hình có chút nghiêm trọng rồi!"
Dương Húc Minh thấp giọng lẩm bẩm, hắn cân nhắc một lát, vận sức lên lòng bàn tay ý đồ triệu hoán U Minh hoả. Nhưng tình huống quỉ dị không ngờ là, rõ ràng hắn cảm nhận được U Minh hoả tồn tại trong người, cảm giác triệu hoán cũng không có vấn đề, rõ ràng là thành công, nhưng mà trong lòng bàn tay hắn hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có xuất hiện.
Hắn một thân một mình trơ trọi trong cái phế tích này, bị lấy đi tất cả thủ đoạn phòng thân? Nghĩ đến tình cảnh hiện tại, trái tim Dương Húc Minh bỗng siết chặt. Xem ra tình hình còn tệ hơn hình dung ban đầu rất nhiều.
Ngay lúc này, đầu bên kia hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề. Một bước, lại một bước nện trên từng bậc thang, tựa hồ có kẻ tập tễnh đang tiến lên tầng lầu này. Mỗi bước đều rất chậm chạp, nặng nề khó nhọc.
Theo làn không khí thổi tới, thoang thoảng một mùi máu tươi nhàn nhạt. Ngửi được cái mùi này, sắc mặt Dương Húc Minh thoáng chốc trở nên trầm trọng.
Quả nhiên... bắt đầu rồi sao?
Khi nãy hắn còn hy vọng đối phương ra mặt tập kích, xem lại hiện tại chính mình đã mất đi toàn bộ năng lực phản kháng, so với người bình thường không khác, tình trạng hỏng bét như vậy, có khác nào cá thịt trên thớt, mặc cho đối phương tuỳ ý băm chặt?
Dương Húc Minh trầm mặc một giây, sau đó hướng đến bậc thang đầu hành lang định ngó xuống một chút.
Hắn muốn nhìn ra đối phương là cái dạng gì, tiếng bước chân này hẳn là vọng đến từ lầu một, Dương Húc Minh hiện tại ở lâu năm, căn cứ tốc độ đối phương, trong nhất thời là không thể tiếp cận hắn được.
Mang theo tâm trạng nặng nề, Dương Húc Minh cất bước tiến đến. Ngay lúc bước chân của hắn chạm sàn, âm thanh tiếp xúc với nền hành lang vang lên, tiếng bước chân này thông thường mà nói cũng không lớn, nhưng không hiểu sao trong cái thế giới an tĩnh này lại phát ra vô cùng chói tai...
Tiếng bước chân dưới lầu một đột nhiên ngừng lại. Không khí trầm mặc bao trùm... một giây! Ngay sau đó tiếng bước chân dưới lầu đột nhiên tăng tốc!
Bình!
Kẻ kia gia tốc bước gấp, nào còn có chút gì chậm chạp nặng nhọc như khi nãy, âm thanh ầm ầm vọng đến cho người ta cảm giác như một đầu hung thú đang chạy rầm rập lên lầu.
Dương Húc Minh cảm nhận được rõ ràng chấn động rung lên khắp toà nhà, theo đó, trong không khí đưa đến mùi máu tươi càng lúc càng nồng nặc gay mũi!
Dương Húc Minh biến sắc. Tình huống tựa hồ còn cổ quái hơn dự đoán, căn cứ âm thanh di chuyển ban đầu của đối phương, hẳn là không nhận biết được sự tồn tại của hắn. Thẳng đến giây phút âm thanh bước chân của Dương Húc Minh, tựa hồ hắn đã là mục tiêu bị đối phương khoá chặt, mà loại âm thanh tải trọng này, mùi máu tươi gay gắt này, hiển nhiên không phải là thứ gì tốt đẹp a...
Dương Húc Minh nhanh chóng cởi giày, chân trần giãm trên hành lang gấp gáp lùi lại, cố gắng giảm tối đa tiếng động phát ra. Sau đó hắn lui vào một căn phòng trống, thuận tiện nhặt lên một viên đá, trước khi đóng cửa hắn vung tay ném thẳng viên đá về cuối hành lang.
Nương theo tiếng vang trầm đục khi viên đá nện trên cuối, Dương Húc Minh nhẹ nhàng khép lại cửa gỗ. Kế tiếp, hắn tiến đến bên cửa sổ, khẽ khàng vén lên một góc rèm cửa, từ trong bóng tối hé mắt ra nhìn tình hình bên ngoài.
Đầu bên kia hành lang, tiếng chân nện điên cuồng đã áp sát tới tâng năm, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa như một con chó săn điên cuồng bị kích thích bởi con mồi nó đánh hơi được. Cuối cùng, một mùi máu tươi nồng nặc gay mũi kịch liệt phả khắp gian lầu.
Rầm râm!!
Có tiếng vang thật lớn phát ra, không cần chứng kiến Dương Húc Minh cũng hình dung ra được, cảnh tượng cánh cửa một căn phòng vừa mới bị giật tung ra ngoài. Thứ này... còn hung bạo vượt xa hình dung của hắn!