"Ngươi biết linh hồn có trọng lượng bao nhiêu không?"
"Có người từng nói, thời điểm con người đang ngủ sẽ xuất hiện một nhân cách khác. Nhân cách này đợi lúc ngươi ngủ sẽ tỉnh lại, khống chế thân thể của ngươi đi làm những chuyện đáng sợ."
"Vì sao con sông này được gọi là Nguyên Giang?"
"Nếu có một cơ hội, ai chẳng có hi vọng cuộc sống của mình luôn trôi qua một cách vui vẻ?"
"Ngươi cảm thấy bản thân mình có tài năng gì nổi trội nhất?"
"Anh Minh, anh Minh, anh luôn luôn như thế, không biết nghe lời."
"Chồng ơi, nhìn con của anh xem, nó đang làm..."
"Tiểu Minh à, lại đây, Sinh thúc sẽ biểu diễn ma thuật cho con xem."
"Tiểu tử thối, con phải học thật giỏi, chỉ có chăm học mới là con đường giúp con có thể thay đổi nhân sinh một cách nhanh nhất. Cố gắng học rồi thi đậu vào một cái trường đại học tốt, như thế mới có được cuộc sống tốt đẹp hơn ba.
"Đồ vật của tổ tiên Dương gia chúng ta, bây giờ cũng theo năm tháng trôi dần vào quên lãng, không có ý nghĩa gì nữa."
"Sinh thúc, người dẫn đường là gì vậy ạ?"
"Tên ngốc này, nếu động vào cuốn sách nát đó thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."
"Không được qua đây! Cách xa ta một chút! Ta không cần ngươi cứu!
"Cứu được một người nhảy sông tự sát sao? Tiểu tử thối làm không tệ. Để ba nhìn xem con cứu ai..."
"Không cần để ý đến ta, ta không cần các ngươi cứu! Tránh xa ta một chút!" "A a ai,"
"Thật phiền toái, lại là một đứa bé sao? Nhưng nhìn kĩ thì cũng rất đáng yêu."
"Uy! Vì sao Huyên Huyên tỷ lại muốn chết?"
"Chán ghét nhà. Nhưng mà ta lại không hề chán ghét ngươi. Ta có thể gọi ngươi là a Minh không?”
"Huyên Huyên tỷ tuyệt thật đấy, có thể được ở cùng một chỗ với ba ba để học càn thi thuật."
"Hì hì... A Minh thối, nếu như ngươi chịu hôn ta một cái thì ta sẽ đem tất cả những thứ học được chỉ cho ngươi."
"Không chỉ thì thôi, ai mà thèm."
"Chồng ơi, anh muốn đi đâu?"
"Lão Lưu không có ở đây, anh phải thay hắn đi xem thử những chuyện lớn xảy ra ở Lục Bàn Thuỷ."
"Vô Thường Lục ở đâu? Trong khoảng thời gian người nắm giữ Sinh Tử Lục biến mất đã xảy ra nhiều chuyện vô cùng hỗn loạn, đáng lẽ Vô Thường Lục phải xuất hiện duy trì trật tự chứ?”
"Con quỷ lần này có vẻ không đơn giản, giết chết nhiều người như vậy thì hoàn toàn không giống phong cách bí ẩn không muốn người khác phát hiện. Chắc chắn không phải lệ quỷ bình thường, ta nhất định phải đi tìm hiểu."
"Thằng nhóc, ngươi là người của Dương gia sao?"
"Ngươi chính là lệ quỷ bị cha ta bắt sao? Nghe nói ngươi rất mạnh?"
Thống khổ không cách nào diễn tả, đau đớn này giống như cơ thể bị xé toạc ra, còn có sự lạnh lẽo chỉ có thể lúc sắp chết mới cảm nhận được đang không ngừng ăn mòn thân thể Dương Húc Minh. Hắn cảm giác mình giống như nhìn thấy vô số hình ảnh quen thuộc, lại giống như nhìn thấy một đồ vật vô cùng kinh khủng. Cảm giác tử vong không ngừng xuất hiện trước mặt hắn. Khiến hắn cảm thấy giống như mình đã chết rồi, mà lại còn chết vô số lần. Nhưng trong nháy mắt khi hắn nghe được cái tên Ngô Tiểu Tùng, linh hồn gần như bị xé nứt thì hắn đột nhiên ngồi dậy. Sau đó hắn nhìn thấy từng tầng huyết vụ màu đỏ trôi nổi xung quanh.
Những huyết sắc mê vụ bao trùm cả thế giới khiến hắn căn bản không có cách nào nhìn thấy sự tồn tại của huyết hà.
Mà bản thân Dương Húc Minh lúc này đang ngồi trên một cánh đồng hoang, bên dưới là mặt đá thô ráp trụi lủi, ngay cả một cọng cỏ cũng không có.
Hắn cố gắng nhìn xung quanh, nhưng thứ duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là một tảng đá lớn thật dài rồi ra trên vách đá, hai bên trống trải, chỉ có chỗ ngồi của Dương Húc Minh là liên kết với một đầu hẹp dài của hòn đá. Địa hình hiển trở khiến người ta cảm thấy tảng đó kia bất kì lúc nào cũng có thể rơi xuống vách núi.
Bên vách núi lúc này có một bóng người đang cúi gập người tới eo đang ngồi quay lưng về phía Dương Húc Minh, không biết đang làm cái gì. Hai cánh tay khẽ động giống như đang điêu khắc đồ vật gì đó.
Lâu lâu sẽ lại vang lên tiếng kim loại va chạm với hòn đá. Dương Húc Minh khó tin nhìn tất cả những chuyện này, vẻ mặt có chút mờ mịt: "Đây là nơi nào?"
Lúc nãy vừa mới nhìn thấy những hình ảnh kia, giống như khiến trí nhớ của hắn nhoà đi một ít. Hắn không nhớ được bất kì ký ức hữu dụng nào. Bên tai hắn chỉ vang lên những âm thanh vừa thân quen vừa xa lạ. Hắn có thể khẳng định, đó chính là những ký ức khi còn bé của hắn. Những người vừa nói chuyện vừa rồi có cha hắn, mẹ hắn, Sinh thúc cùng Từ Huyên, còn có một số người xa lạ không có ấn tượng.
"Ngô Tiểu Tùng?". Dương Húc Minh lẩm bẩm đọc cái tên quen thuộc này. Cho dù đã quên mất những hình ảnh vừa nhìn thấy, nhưng chủ vẻn vẹn những âm thanh lưu lại này cũng đủ để hắn suy đoán ra một vài thông tin hữu dụng.
Bảy năm trước, sau khi Sinh thúc qua đời, cha hắn đã một mình đi Lục Bàn Thuỷ? Muốn ởđi trấn áp một kẻ nào đó đã giết rất nhiều người, một con kệ quỷ gây rối loạn? Con lệ quỷ đó là Ngô Tiểu Tùng sao?
Đồng thời lúc mình còn nhỏ đã gặp qua con quỷ này rồi. Bởi vì cha mình đã đem Ngô Tiểu Tùng khi bị biến thành quỷ về nhà sao? Sau đó đã xảy ra những chuyện gì?
Dương Húc Minh vắt hết óc suy nghĩ nhưng mãi không ra. Vừa rồi sau khi nhìn thấy thứ kia, tất cả kí ức trong đầu đều phai nhạt, thứ duy nhất nhớ được chỉ có những âm thanh kia. Hắn chỉ có thể dựa vài những đoạn đối thoại này để suy đoán những truyện đã xảy ra, nhưng không cách nào nhớ được hết.
Mà mình không phải đang đứng trong bụi hoa Bỉ Ngạn bên bờ huyết hà sao? Vì cớ gì lại đột nhiên xuất hiện một mình ở bên trong cánh đồng hoang vu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cái lúc mình quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy một thứ vô cùng kinh khủng ở bờ bên kia huyết hà.
Thứ kia kinh khủng đến mức giống như vượt qua cả sức chịu đựng của Dương Húc Minh, khiến hắn chỉ cần nhớ lại cũng không kiềm chế được mà run rẩy. Nhưng trong đầu lại không thể nào nhớ được hình ảnh của thứ đó. Cho dù có nghĩ thế nào cũng không thể nhớ lại mình đã nhìn thấy cái gì. Thứ duy nhất nhớ được là nỗi sợ hãi khi thấy thứ kia.
Nỗi sợ hãi này giống như phát ra từ sâu trong linh hồn, khiến người ta không thể chấp nhận, làm cho người ta phát điên. Mà cẩn thận hồi tưởng lại, nỗi sợ này trong ki ức giống như cũng không được hoàn chỉnh.
Bên tai Dương Húc Minh lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói âm trâm khàn khàn: "Đừng nghĩ nữa, không nhớ được đâu."
Không có bất kì dấu hiệu của sự sống nào bên trong cánh đồng hoang vu này, thứ duy nhất tồn tại chỉ có kẻ đang cúi đầu điêu khắc ở trước mặt, hắn trả lời nghi vấn của Dương Húc Minh. Đối phương giống như có thể nghe được tiếng lòng trong nội tâm của Dương Húc Minh, nói:
"Người sống sau khi nhìn thấy thứ kia không bị doạ cho phát điên đã là may mắn lắm rồi. Sở dĩ không nhớ được là vì bản năng bảo vệ của bản thân tự động xoá bỏ đoạn kí ức đó, chỉ để lại sự sợ hãi lớn nhất nằm trong phạm vi ngươi có thể tiếp nhận được, giúp bản thân không đến mức phát điên."
"Nếu như ngươi có thể ghi nhớ được cảnh tượng như thế, điều này đã chứng minh khả năng chịu đựng của ngươi đã vượt qua một tỷ người, nói là Chân Thần cũng không quá đáng.
"Đương nhiên, trên thế giới này không có thần linh tồn tại, cho nên không ai có thể sau khi nhìn thấy vật kia mà còn bảo trì được tỉnh táo. Ngươi sau khi nhìn thấy không những không bị doạ điên, lại còn có thể tỉnh lại, đã chứng minh tinh thần của ngươi đã vượt qua người thường cứng cỏi nhất. Rất ưu tú!"
Thân ảnh đang ngồi từ từ quay đầu nhìn về phía Dương Húc Minh. Dưới ánh máu mờ tối, Dương Húc Minh nhìn thấy khuôn mặt của đối phương. Một khuôn mặt bụi bặm phong trần, giống như đã trải qua nhiều năm tháng phong ba. Trên khuôn mặt biểu hiện một sự lạnh lùng đờ đẫn, không có chút tình cảm nào. Ánh mắt hờ hững như con cá chết hoàn toàn không giống Dương Húc Minh chút nào. Nhưng khuôn mặt này lại không thể nghi ngờ chính là...