Trương Minh Hiên không kiên nhẫn khoát tay, nói: “Được rồi, được rồi, ta biết cả rồi, ngươi cứ khởi công trước đi.”
Vương Ngũ cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Trương Minh Hiên đang chau mày, lại cúi xuống dè dặt đáp: “Vâng!” Sau đó bước từng bước đi ra ngoài.
Trương Minh Hiên đi vào phía sau quầy, thả người ngã xuống ghế, mặt ủ mày chau thì thầm: “Năm trăm quan? Hiện giờ ta lấy đâu ra được đây!”
Trương Minh Hiên bấm ngón tay tính toán, tự nhẩm: “Một chiếc điện thoại di động là một trăm quan tiền, đưa cho lão Chu năm mươi văn, coi như là kiếm được năm mươi văn, năm trăm quan cũng tức là một vạn chiếc điện thoại di động.”
Đột nhiên Trương Minh Hiên kinh ngạc phát hiện, hình như cũng không phải là nhiều lắm! Nhưng mà hiện giờ thì đào đâu ra được đây!
Trương Minh Hiên mở điện thoại di động của mình lên, chỉ thấy biểu tượng chim cánh cụt xuất hiện, không ngừng nhấp nháy, tiếng động tích tích giống hệt như tiếng còi báo cảnh sát.
Chạm vào biểu tượng chim cánh cụt, chỉ thấy phía trên hiển thị mấy chữ 999+ màu đỏ chót, Trương Minh Hiên nhủ thầm: “Có cần phải điên cuồng đến vậy không hả trời!”
Nhấn vào, nhìn thoáng qua, lướt thật nhanh chỗ tin nhắn, thế mà đại đa số đều là biểu tượng cảm xúc khuôn mặt, cười có, khóc có, tức giận, xấu hổ cũng có. Chỉ một cái biểu tượng thôi mà cũng khiến bọn họ chơi đến rõ vui, không biết là đã phải nhàm chán đến mức nào đây!
Trương Minh Hiên thoát khỏi mục nhóm bạn tốt, tìm avatar của Lý Thanh Nhã, gõ một biểu tượng mặt cười, sau đó nói: [Tỷ, tỷ có còn online không?]
Chỉ một lát sau, Lý Thanh Nhã đã rep lại bằng một biểu tượng mặt cười.
[Trương Minh Hiên: Tỷ, có chuyện đang muốn thương lượng với tỷ?]
[Lý Thanh Nhã: Chuyện gì? Ta đang ở trong phòng, ngươi tới đây nói đi.]
[Trương Minh Hiên: (Icon ngại ngùng)! Vẫn là nên nói như thế này thôi, đệ thấy hơi ngại ngại.]
[Lý Thanh Nhã: Nói đi.]
[Trương Minh Hiên: Tỷ, tỷ xem, liệu có thể cho đệ đệ này mượn chút tiền được không?]
[Trương Minh Hiên: (Icon lúng túng) Đúng là không đủ, thiếu chút xíu à.]
[Lý Thanh Nhã: Bao nhiêu?]
[Trương Minh Hiên: (Icon mặt cười toe) Không nhiều lắm, ba trăm quan là được rồi.]
“Trương Minh Hiên, ngươi vào đây cho ta.” Trương Minh Hiên hơi ngẩng đầu theo bản năng, tắt di động đi, hậm hực đi vào phòng.
Trong đại sảnh, Lý Thanh Tuyền đang ngồi trên ghế, có phần hả hê nhìn Trương Minh Hiên bước vào.
Lý Thanh Nhã ngồi ở chủ vị, nhìn Trương Minh Hiên rồi nói: “Ngươi làm cái gì? Cần nhiều tiền như vậy?”
Trương Minh Hiên ngượng ngùng: “Không làm gì cả, chỉ là định xây một căn nhà.”
Lý Thanh Nhã kinh ngạc: “Xây nhà? Không phải ngươi vừa mới mua một căn nhà to đùng đấy sao? Lại định xây làm gì nữa?”
“Kim ốc tàng kiều! Kim ốc tàng kiều. Tỷ, hắn muốn kim ốc tàng kiều đó, đánh hắn đi!” Lý Thanh Tuyền không ngại chuyện lớn hô to lên, trong mắt lóe ra mấy tia sáng hưng phấn.
Trương Minh Hiên bất đắc dĩ liếc mắt, con bé này sao lại cứ luôn nhìn mình bằng cái kiểu không vui vẻ gì thế! Ngày nào cũng nghĩ đến chuyện đánh mình, rốt cuộc ngươi hận ta đến mức nào đây hả!
Trương Minh Hiên vội vàng giải thích: “Không phải là muốn quay phim đó sao? Đệ định xây một cái rạp chiếu bóng ấy mà!”
Lý Thanh Nhã ngờ vực hỏi: “Rạp chiếu bóng? Là cái gì?”
“Rạp chiếu bóng chính là nơi chiếu phim đó.”
Lý Thanh Nhã bất đắc dĩ nói: “Ngươi lôi đâu ra nhiều từ mới lạ vậy hả, ta cũng không hiểu ngươi đang nói cái gì nữa?”
Trương Minh Hiên lúng túng đáp: “Đến lúc đó tỷ sẽ biết.”
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên một lúc, sau đó giơ tay, một xấp ngân phiếu xuất hiện trong tay, nàng nói: “Mấy năm nay ta cũng tích góp được một chút tiền, ngươi cầm lấy đi!”
Trương Minh Hiên lập tức cảm kích: “Cảm ơn tỷ tỷ, yên tâm đi! Tiểu đệ sẽ không ném tiền của tỷ qua cửa sổ đâu.” Mặt mày rạng rỡ bước lên cầm lấy xấp ngân phiếu trong tay Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: “Tỷ, tỷ đối xử với hắn còn tốt hơn cả muội, muội cũng không có tiền mà! Sao tỷ không cho muội kia chứ!”
Lý Thanh Nhã cười đáp: “Được, muội cũng có phần, cho muội!” Trong tay lại xuất hiện thêm một xấp tiền giấy nhỏ nữa, đưa cho Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền bĩu môi: “Không phải thật tâm cho muội, muội không thèm đâu.” Nói xong liền nhảy xuống khỏi cái ghế chạy ra ngoài.
Trương Minh Hiên lúng túng nói: “Vậy, ta cũng ra ngoài trước đây.”
Lý Thanh Nhã lắc đầu cười cười.
Thu lại số ngân phiếu trong tay, sau đó gật đầu nói: “Có việc thì cứ đi đi!” Trương Minh Hiên cũng liền bước từng bước ra ngoài.
Sau khi có tiền, Trương Minh Hiên liền thả lỏng sự lo lắng trong lòng, dắt lừa đi ra ngoài.
Trong sân viện, Lý Thanh Tuyền đang chơi điện thoại, bất mãn nói: “Ngươi còn dám ra đây nữa!”
Lý Thanh Tuyền lại bất mãn nói: “Gì mà nhiều chuyện vậy hả? Ta muốn ăn kem!”
Trương Minh Hiên luôn miệng đáp ứng: “Được, không thành vấn đề.”
Lý Thanh Tuyền tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động của mình.
Trương Minh Hiên thở phào một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, đã xong.
Trương Minh Hiên đi đến trước cánh cửa lớn, chỉ thấy bên cạnh đã có một nhóm người với khí thế ngất trời, vừa vác cây gỗ thô to vừa hô hào khẩu hiệu, nện mạnh vào bức tường để phá phòng ốc.
Mấy con quỷ nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy được đang ngồi trên đầu tường của căn nhà lớn, tò mò đánh giá công trường, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trương Minh Hiên đi đến lập tức kinh động bọn chúng, đám quỷ vội vàng nhảy xuống khỏi đầu tường, nhảy vào trong sân. Trương Minh Hiên mở cửa lớn ra, chỉ thấy đám quỷ đang xếp thành hai hàng chỉnh tề, đứng ở hai bên cung kính cúi người hô chào: “Chào thiếu gia!”
Trương Minh Hiên nhất thời bị dọa sợ hết hồn, lúng túng nói: “Đứng lên, tất cả đứng lên đi.”
Đám quỷ lập tức cười hì hì đứng lên, đặc biệt là mấy nữ quỷ cứ nhìn Trương Minh Hiên bằng ánh mắt kỳ quái.
Trương Minh Hiên vẫy vẫy tay với Dung Mỗ, hai người đi sang một góc.
Trương Minh Hiên nhìn về đám quỷ ở phía xa, nghi hoặc nói: “Đám này là thế nào vậy?”
Dung Mỗ cười nói: “Còn không phải là do bản Thiện Nữ U Hồn mà công tử ngài mang đến đấy sao, bọn nó xem xong thì không thể ngừng cảm động. Không nghĩ tới công tử còn có thể viết chuyện xưa về quỷ cảm động đến mức đấy đấy.”
Trương Minh Hiên chợt nói: “Hóa ra là vậy! Dung Mỗ cảm thấy chuyện xưa này thế nào?”
Dung Mỗ gật đầu cảm thán: “Rất hay, tình yêu của Tiểu Thiến thật vĩ đại.”
Sau đó lại cười khổ: “Chuyện xưa này dùng lưu ảnh thạch để ghi lại, chỉ sợ sẽ có không ít người nghiến răng hận lão hủ đi!”
Trương Minh Hiên khó xử: “Chắc là không đâu! Ta sẽ nói với bọn chúng đó đều là giả cả.” Sau đó lại kinh ngạc hỏi: “Làm sao lão biết là dùng lưu ảnh thạch để ghi lại?”
Dung Mỗ đáp: “Mấy hôm nay ngài vẫn luôn dạy chúng ta cách sử dụng kỹ xảo của lưu ảnh thạch, lão hủ vẫn chưa già đến mức hồ đồ đâu.”
Trương Minh Hiên chợt gật đầu hiểu ra, đúng là có thể dễ dàng đoán được.
Trương Minh Hiên quét mắt nhìn đám quỷ đang vui vẻ hỉ hả, chau mày hỏi: “Vương Tình vẫn chưa về sao?”
Dung Mỗ cũng nghi hoặc nói: “Nha đầu này lại đi làm cái gì rồi, sao mà ra ngoài lâu vậy chứ? Có cần lão đi tìm con bé về không?”
Trương Minh Hiên nhủ thầm trong lòng: “Có lẽ không phải là cô nàng này ra ngoài hẹn hò với Trương Tuấn đấy chứ?’
Lại cười, nói với Dung Mỗ: “Có lẽ không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng.”
Dung Mỗ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất an, cứ có cảm giác như mình đã quên mất cái gì.
Trương Minh Hiên tò mò hỏi: “Dung Mỗ, bà có tu vi gì thế?”
Dung Mỗ đè sự bất an trong lòng xuống: “Lão hủ tu vi không cao, chỉ mới là cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo.”
Trương Minh Hiên nhìn Dung Mỗ, Luyện Hư Hợp Đạo đấy! Thiếu chút nữa là có thể thành tiên rồi.
Trương Minh Hiên nói: “Dung Mỗ, giờ ta muốn nhờ bà giúp một việc.”