Chương 105: Bồi thường Shared by: truyendichgiare.com === oOo ===
Trong toàn bộ Đạo Minh, chỉ có Trương Minh Hiên và Dung Mỗ là còn đứng… Không đúng, Dung Mổ thì đang khom người, cũng sắp cong thành chín mươi độ rồi. Ngay cả tiên hạc và thỏ ngọc cũng nằm rạp trên mặt đất mà phun ra máu, vẻ mặt mờ mịt buồn phiền. Trương Minh Hiên cầm Thanh Bình kiếm trong tay, ngẩng đầu bốn lăm độ nhìn lên trời, nói: "Ta không muốn như thế này, đều là do các người ép ta thôi, tội gì phải khổ như thế chứ?"
Rốt cuộc hắn cũng biết vì sao lại không rút Thanh Bình kiếm ra được rồi, thực tế là do vị đại gia này chướng mắt đám gà này! Chỉ mới ra khỏi vỏ một chút thôi mà tất cả bọn họ đều đã ngã xuống đất rồi, chớ nói chi là rút ra hoàn toàn, đoán chừng nếu không phải là vì Minh Chủ chọc giận nó, thì Trương Minh Hiên cũng chẳng thể rút kiếm ra được! Cũng phải xem người mà vị kiếm gia này đối phó khi ra khỏi vỏ là ai chứ, chính là Viên Thiên Cương đấy, tuy không biết hắn ta có thân phận gì, nhưng chắc hẳn là cũng chẳng đơn giản gì. Một tên ma đầu, một vị lão đại cấp Kim Tiên, tầm mắt của kiếm gia quả là cao.
Chuyện này cũng đã cảnh tỉnh Trương Minh Hiên phần nào, cũng không thể nói là có Thanh Bình kiếm rồi thì hắn sẽ được an toàn, cao thủ không giết hắn được, nhưng mà lỡ như có người kém cỏi giải quyết hắn, vậy thì rất là mất mặt!
Trương Minh Hiên rảo bước đi đến bên hồ, nhìn ba người nhô đầu lên trong hồ, vừa cười vừa nói: "Bây giờ có thể trả người của ta lại cho ta rồi chứ!"
Minh Chủ nói với giọng đầy căm giận: "Ngươi cứ nằm mơ đi."
Trương Minh Hiên kinh ngạc hỏi: "Thật đúng là ngươi không sợ chết mà! Có muốn ta cho ngươi thêm một kiếm nữa không đây?" Nói xong, hắn cười hì hì giơ Thanh Bình kiếm trong tay lên.
Minh Chủ nhìn Thanh Bình kiếm, đuôi mắt vô thức lóe lên ánh nhìn sợ hãi, hắn nuốt nước miếng, cố chịu đựng, nói: "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, hay ngươi có núi dựa nào ở sau lưng, nhưng dám gây sự ở hoàng triều Đại Đường, hủy diệt Đạo Minh của ta, thì ngươi cứ đợi bị trừng phạt đi!"
"Ta khinh!" Trương Minh Hiên nhổ một miếng nước bọt vào trong hồ nước.
Ba người trong hồ thấy thế thì đều tỏ vẻ buồn nôn như là vừa ăn c*t, lập tức bay lên trời, nhưng còn chưa bay lên tới một mét thì cả ba người lập tức rớt xuống một lần nữa, cũng phun ra một ngụm máu tươi, pháp lực hỗn loạn không thể khống chế.
Minh Chủ hung ác nói: "Ngươi chớ có kiêu ngạo, ta đã báo cáo cho Thành Hoàng rồi, một khi đã động đến Thiên Đình thì dù ngươi có núi dựa lớn đến mấy cũng vô dụng."
Trương Minh Hiên tức cười, nói: "Ngươi còn quen biết cả Thành Hoàng nữa cơ à"
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, thì có một vệt sáng lóe lên trên không trung, một cái lỗ đen đen kịt hình thành từ giữa vệt sáng, có một dãy bậc thang làm từ bạch ngọc kéo dài ra từ lỗ đen, nối thẳng xuống mặt đất, hai đội Thần tướng kim giáp tay cầm thần binh đi ra từ lỗ đen, đứng ở hai bên trên cầu thang bạch ngọc. Tiếp theo, hai nhóm thị nữ xinh đẹp xuất hiện, tay xách lẵng hoa chậm rãi rải hoa tươi. Sau đó còn có cả hai đội lực sĩ nâng một cái kiệu thần đi ra khỏi lỗ đen.
Trương Minh Hiên nhìn mà trợn mắt hốc mồm… Vị Thành Hoàng này rất biết ra vẻ đấy!
Cái kiệu thần vừa mới ra khỏi lỗ đen, liền có một giọng nói đầy hoảng hốt truyền ra từ bên trong chiếc kiệu thần: "Rút lui! Mau rút lui!"
Cái kiệu thần lập tức thoát khỏi sự nâng đỡ của lực sĩ, bay trở về lỗ đen trong nháy mắt.
Tất cả lực sĩ, Thần tướng, thị nữ đều mờ mịt, sau đó vội vã chạy về phía lỗ đen như ong vỡ tổ, Thần Tôn cũng đã bỏ chạy, mình còn ở lại đây để tìm chết chắc?
Từ lúc Thành Hoàng xuất hiện đến khi chạy mất cũng chỉ có mấy chục giây, lúc Minh Chủ vừa nhoẻn miệng cười thì Thành Hoàng đã biến mất.
Trương Minh Hiên cũng kinh ngạc một phen, sau đó phá lên cười ha ha, nói với Minh Chủ: "Bây giờ thì sao? Ngươi còn quân cứu viện nào không?"
Minh Chủ cũng ngây dại, phần lớn tu sĩ Đạo Minh ở dưới mặt đất cũng đều im lặng không nói gì.
Thiệu Vũ giãy dụa, kêu lên: "Ngươi chớ vênh váo, ta chính là đệ tử Thục Sơn, đợi ta báo cho sư môn biết, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Trương Minh Hiên liếc mắt nhìn hắn, nói với giọng đầy khinh bỉ: "Đánh không lại liền mách gia trưởng, ngươi vẫn còn là hài tử sao? Thật mất mặt!"
Hắn cũng không thử nhìn lại bản thân mình một chút xem thế nào, hắn không gọi gia trưởng, nhưng cũng chẳng khác gì gọi gia trưởng cả.
Trương Minh Hiên nói: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, trả người của ta lại cho ta." Thiệu Vũ kêu gào: "Không thể nào, ta không tin ngươi dám giết bọn ta."
Trương Minh Hiên hơi híp mặt lại, nói: "Ngươi đang ép ta phải giết người sao? Ta đã nói rồi, đừng có ép ta!"
Sắc mặt của Minh Chủ đã thay đổi, hắn vội vàng nói: "Được, ta trả lại cho ngươi.”
Sau đó hắn nhìn về phía một lão đạo sĩ, lão đạo sĩ lập tức lấy một viên ngọc ra, nâng lên trước mặt.
Một tia mừng rỡ hiên lên trong mắt Dung Mỗ, đôi chân nhoáng lên một cái rồi bay đến trước mặt lão đạo sĩ, vươn tay cầm lấy viên ngọc.
Trương Minh Hiên nhìn viên ngọc, vẻ tức giận hiện lên trên mặt, nói: "Còn dám đối xử với người của ta như thế, mau nói cách thả bọn họ ra.”
Minh Chủ ngập ngừng đáp: "Bóp nát là được."
Tay Dung Mỗ vừa dùng lực, viên ngọc liền bị vỡ nát, hai mươi mấy luồng khói xanh bay ra từ bên trong, dạo một vòng ở trên không trung, sau đó lao xuống đất, hóa thành Vương Tinh cùng một đám quỷ hầu.
Một tên tiểu quỷ ôm bắp đùi Dung Mỗ, khóc ròng nói: "Mỗ Mỗ, bọn họ rất xấu, bọn họ nói là muốn luyện hóa bọn ta!"
Những con quỷ còn lại cũng đỏ mắt, sắc mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Dung Mỗ sờ đầu tiểu quỷ và nói: "Tốt rồi tốt rồi, đừng lo lắng nữa, thiếu gia đã cứu các ngươi ra."
Lúc này đám quỷ mới phát hiện ra rằng Trương Minh Hiên đang đứng ở bên hồ, bèn lao nhao quỳ gối dập đầu lạy hắn, nói: "Đa tạ Thiếu gia! Đa tạ Thiếu gia!"
"Hức hức hức, thiếu gia thật tốt!"
"Cám ơn thiếu gia!"
Nhận lấy ánh mắt cảm kích của đám quỷ, Trương Minh Hiên ưỡn ngực, có gắng làm ra vẻ hiên ngang, nói: "Đây là chuyện đương nhiên phải làm, các ngươi đã làm việc cho ta, thì ta sẽ bảo đảm an toàn của các ngươi."
Trong ánh mắt của đám quỷ khi nhìn về phía Trương Minh Hiên đều ánh lên mấy ngôi sao nhỏ, trên khuôn mặt tràn đầy sự sùng bái.
Minh Chủ nói: "Ta cũng thả đám quỷ kia ra rồi, các ngươi có thể đi được chưa?"
Trương Minh Hiên ngồi xổm ở bên hồ nước, cười hì hì nói: "Đừng nóng vội chứ! Chúng ta nói về vấn đề bồi thường chứ?"
Bồi thường? Minh Chủ lập tức mờ mịt, sau đó phản ứng lại, nói vời giọng đầy khó hiểu: "Ngươi muốn bồi thường cho bọn ta?"
Sau đó trong lòng hắn ta bắt đầu hiện lên sự kiêu ngạo, quả nhiên hắn vẫn sợ hãi, dù cho ngươi đánh thắng ta thì sao chứ, người đứng sau bọn ta rất lợi hại! Đệ tử của các môn phái lớn đều ở đây, có ai lại dám chọc vào. Liệu hắn có nên thừa cơ cướp lấy thanh kiếm kia của hắn không? Sau đó thì khống chế hắn, khiến hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong, tiếp đó lại luyện hóa mấy con tiểu quỷ này ở trước mặt hắn… Trong lòng Minh Chủ tràn ngập những ý tưởng đầy tàn nhẫn.
Trương Minh Hiên lắc lắc đầu ngón ta, hắn cười hì hì rồi nói: "Ngươi nói sai rồi, là ngươi bồi thường ta."
Minh Chủ lập tức trợn to mắt, những người còn lại cũng nhìn Trương Minh Hiên với ánh mắt không thể tin nổi.
Trương Minh Hiên nói với giọng điệu rất đương nhiên: "Ngươi bắt người của ta, khiến tâm hồn của bọn họ bị tổn thương, thế nên phải đền bù phí tổn thất tinh thần, đúng không? Ngươi làm bọn họ tốn thời gian, thì cũng phải bồi thường phí tổn thất thời gian, đúng không?"
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn về phía bầy quỷ, hỏi: "Các ngươi có bị thương không?"
Bầy quỷ mờ mịt lắc đầu, chúng còn đang suy nghĩ, rốt cuộc phí tổn thất tinh thần và phí tổn thất gian là cái gì?
Trương Minh Hiên cắn văn nhai chữ hỏi lại: "Đừng sợ, cứ yên tâm mà kể hết ra, rốt cuôc thì các ngươi có bị thương hay không?"
Vương Tinh nghe thế thì vô thức lắc đầu, sau đó như hiểu ra cái gì, nàng lập tức gật đầu lia lịa, nói: "Bẩm thiếu gia, nô tỳ có bị thương."
Trương Minh Hiên mừng rỡ hỏi: "Ngươi bị thương ở đâu?"
Bị thương ở đâu à? Vương Tinh quan sát bản thân từ trên xuống dưới một lượt, một vết thương nhỏ cũng không có! Sau đó nàng chợt nhanh trí, nói: "Thiếu gia, nô tỳ có tu vi Thiên Tiên, bọn họ đã phế đi tu vi của ta."
Trương Minh Hiên hài lòng gật đầu nói: "Rất tốt!"
Đám quỷ còn lại cũng nhanh chóng hiểu rõ suy nghĩ của Trương Minh Hiên, thế là ai cũng liên tục kêu gào.
"Thiếu gia, ta cũng là Thiên Tiên, bọn họ cũng phế đi tu vi của ta."
"Thiếu gia, ta vốn là Kim Tiên."
"Thiếu gia, ta là Huyền Tiên."
"Thiếu gia, ta là Đại La Kim Tiên."
… Trong nháy mắt, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh lại, Đại La Kim Tiên cũng xuất hiện luôn rồi.
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Nói cho đúng sự thật!"
Lúc này tên tiểu quỷ kia mới ngượng ngùng nói: "Được rồi! Ta là Huyền Tiên."