Đức Toàn cũng nhìn màn hình, nghe thấy tiếng của Lý Thanh Tuyềnliền hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh,trong lòng chấn động, muốn hạ lệnh.
Trương Minh Hiên tức giận nói: "Ta nghĩ bậy bạ gì chứ? Mau đưa cho hoàng hậu tỷ tỷ đi."
"Cô cô, cô cô, con cũng muốn chơi." Giọng nói của một đứa nhỏ vang lên.
Thân thể Đức Toàn khựng lại, giọng nói này quả thực rất quen tai.
Sau đó hình ảnh trên màn hình rung rinh một chốc, rồi gương mặt một cô bé đáng yêu xuất hiện, bên cạnh còn có cái đầu của một bé trai.
Thân thể Đức Toàn run lên, quả thật là hoàng thúc! Vội vàng phất tay để tất cả cung tiễn thủ lui ra. Vạn nhất không may lỡ tay để mũi tên bắn ra, bản thân mình liền xong đời rồi.
Trương Minh Hiên liếc mắt nhìnĐức Toàn, cườivui sướng nói: "Tiểu Tấn Dương có nhớ hoàng thúc hay không!"
Tấn Dương híp mắt cười nói: "Có a! Con rất nhớ hoàng thúc, hoàng thúc kể chuyện xưa nghe rất hay, phụ hoàng cũng không biết, thật là ngốc!"
Đức Toànvà phần lớn cấm vệ quân vội vàng cúi thấp đầu, làm bộ như tai điếc, lời này quả thực không nên nghe! Trương Minh Hiên ra vẻ hờn giận: "Hóa ra Tấn Dương thích chuyện xưa của thúc chứ không phải thích thúc, thật là thất vọng!"
Tấn Dương vội vàng nói: "Con cũng rất thích hoàng thúc mà!"
Nhìn gương mặt Tấn Dương như sắp khóc, Trương Minh Hiên vội vàng nói: "Được rồi, được rồi. Hoàng thúc biết Tấn Dương rất thíchhoàng thúc, hoàng thúc cũng rất thích Tấn Dương."
Tấn Dương lúc này mới nín khóc mỉm cười, Lí Trì ở bên cạnh kêu lên: "Còn có con, còn có con, con cũng rất thích hoàng thúc."
Trương Minh Hiêncười vui vẻ nói: "Thúc biết còn có con nữa, phải rồi, hoàng hậu tỷ tỷ đâu?"
Lí Trì lập tức ngẩng đầu kêu lên: "Mẫu hậu, hoàng thúc tìm người."
"Là vị hoàng thúc nào vậy?" Một tiếng cười dịu dàng vang lên trong màn hình.
Hoàng hậu xuất hiện ở trong màn hình, gương mặt tươi cười, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Trương Minh Hiên không khỏi tươi cười, ngọt ngào kêu lên một tiếng: "Hoàng hậu tỷ tỷ."
Hoàng hậu cười nói: "Đại ân nhân làm sao lại tìm ta? Có phải lại gây ra chuyện gì nữa không?"
Trương Minh Hiên xấu hổ nói: "Bình thường không phải sợ quấy rầy ngài sao?"
Hoàng hậu tức giận nói: "Bình thường không nghĩ đến ta thì thôi, nhưng có thứ hay như điện thoại di độngmà cũng không nghĩ đến ta sao?"
Trương Minh Hiên cười khó xử nói: "Ta nghĩ Thanh Nhãtỷ đã nói cho ngài biết rồi chứ."
Trương Minh Hiên lập tức cầm di động chạy tới gần Đức Toàn,cánh tay choàng trên cổ hắn cười hì hì nói: "Không có chuyện gì, chỉ là hắn không tin ta là đệ đệ của ngài, cho nên mới tìm ngài chứng thực một chút?"
Hoàng hậu kinh ngạc nói: "Đức Toàn? Sao các ngươi lại ở cùng nhau ?"
Đức Toàn lập tức quỳ trên mặt đất nói: "Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi!"
"Tạ nương nương!"
"Nói đi! Đã xảy ra chuyện gì?"
Đức Toàndo dự một nói: "Chuyện này. . . là vị vương gia nàyphá hủy Liễu Đạo minh."
Đôi mắt đẹp của Hoàng hậu trừng lớn, kinh ngạc đánh giáTrương Minh Hiên một phen nói: "Sao ngươi lại làm như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không cho Vương gia một chút thể diện à? Là Đức Toàn giúp ngươi sao?"
Đức Toàn vội vàng kêu lên: "Nô tài oan uổng quá!"
Trương Minh Hiên ngượng ngùng nói: "Nói tới chuyện này cũng thật kỳ lạ, ta chỉ vừa bước tới gần, bọn chúng liền ngã gục rồi!"
Đám tu sĩ đang nằm trên mặt đất tức giận nhìn Trương Minh Hiên vô sỉ, cả đám thiếu chút nữa thổ ra máu.
Hoàng hậu xoay người xem thường: "Ngươi nghĩ dễ lừa tỷ như vậy sao?"
Sau đó lại tò mò hỏi: "Bọn họ không cản ngươi lại sao? Cứ để cho ngươi phá hủy chỗ đó à?"
Trương Minh Hiên xấu hổ cười nói: "Thần kỳ hơn ở chỗ, ta vừa tới gần thì bọn chúng liền tự đổ."
Hoàng hậu không thể tin nói: "Không phải ngươi đánh gục bọn chúng sao?"
Trương Minh Hiên nghiêm túc nói: "Không phải, ta nghĩ là bọn họ ăn bớt vật liệu, ăn chặn tiền của!"
Từng ngụm máu tươi phun ra. Một lão đạo run rẩy chỉ tay về phíaTrương Minh Hiên uất ức kêu lên: "Vô liêm sỉ. . . tênvô liêm sỉ."
Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: "Ta cũng không động tới các ngươi, vì sao ngươi lại hộc máu đó thôi?"
Sau đó nhìn về phía hoàng hậu nói: "Tỷ, người thấy đấy, bọn họ mới là kẻ phạm tội."
Hoàng hậu tức giận nói: "Đừng nhiều lời, cẩn thận kể lại chuyện gì đã xảy ra? Đây không phải chuyện nhỏ đâu."
Trương Minh Hiên bĩu môi không nói lời nào, vẫy tay nói với Vương Tình: "Ngươi lại đây, nói rõ mọi chuyện với hoàng hậu tỷ tỷ. Có gì uất ức cứ nói ra, đều là người một nhà, tỷ tỷ sẽ báo thù cho ngươi."
Hoàng hậu nhìn một cái không nói gì, có phải ta không khiến ngươi bớt giận thì không phải là người một nhà?
Vương Tình nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnhTrương Minh Hiên. Hai chân mềm nhũn quỳ xuống. Khi còn sống, vị quan lớn nhất nàng từng gặp cũng chỉ là một tên quan thất phẩm bình thườngmà thôi, lại còn là một lão nhân tùy thích phát tiết thú tính trên người mình, cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày được gặp hoàng hậu, kể rõ nỗi oan khuất của mình.
Trương Minh Hiên kéo nàng một cái, nói: "Đứng lên nói chuyện."
VươngTình không động đậy, vẫn quỳ trên đất đau khổ khóc lóc, tiếng khóc thê lương làm cho người nghe phải động lòng. Từ trong tiếng khóc cũng có thể cảm nhận được sự uất ức của nàng. Hoàng hậu thu lại nụ cười, yên lặng nhìn chăm chú cô gái đang quỳ khóc kia.
Trương Minh Hiên đặt linh thạch lên mặt đất, màn hình được cố định ở trước mặt Vương Tình.
Trương Minh Hiên yên lặng ngồi xuống bên hồ, hắn nhặt một hòn đá ném về phía mặt hồ. Hòn đá lướt trên mặt nước, hướng về phía Minh Chủ. Minh Chủ thấy vậy vội khoát tay lách mình tránh đi. Sau đó tức giận quát lênvới Trương Minh Hiên: "Ngươi muốn làm gì?"
Trương Minh Hiên lại kiếm một hòn đá khác, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Ông đây đang cảm thấy vui, ngươi muốn quản ta sao?"
Sau khi khóc lóc một hồi, Vương Tình bắt đầu kể lại chuyện xưa. Bức họa dần được hé mở trong đầu mọi người. Trong một gia đình nghèo khổ, có một cô bé rất hiểu chuyện, từ nhỏ vất vả đi làm thị nữ, nhưng bị thiếu gia cường bạo, lúc mang thai bị thiếu phu nhân dùng gậy đánh, khiến đứa bé không còn. Người sống dở chết dở bị bán vào thanh lâu, bị tú bà ngược đãi, bị mấy tên thủ hạ lần lượt cưỡng dâm, nàng giống như người đã chết, lần lượt tiếp đón khách nhân.