Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn trời cười nói: "Sắc trời đã khá muộn, chúng ta nên trở về."
Lý Thanh Nhã lên tiếng giữ lại: "Muội muội ngồi thêm một lúc nữa đi, ăn xong cơm trưa rồi hãy về!"
Hoàng hậu cười từ chối: "Không được, hôm khác có thời gian ta sẽ tới nữa."
Rồi quay đầu hỏi: "Đức Toàn, không phải ngươi tìm Minh Hiên có chuyện gì à?"
Trương Minh Hiên ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trong góc phòng cách đó không xa, một nội thị cung kính bước ra, hai tay buông thỏng, rõ ràng là Đức Toàn hắn từng gặp ở Đạo Minh.
Đức Toàn xấu hổ bước lại thi lễ chào Trương Minh Hiên: "Nô tài, bái kiến Vương gia!" Trương Minh Hiên không hiểu gì hết, hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Lại bất mãn nói: "Chắc không phải tính bắt ta vào phủ Tông Nhân nữa đó chí?"
Đức Toàn cười xấu hổ: "Vương gia nói đùa, nô tài nào dám chứ!"
Trương Minh Hiên vẫn nhìn Đức Toàn không hiểu ra sao, Đức Toàn kiên trì nói tiếp: "Bệ hạ nói, Đạo Minh tốn mười triệu linh thạch mua một mạng từ trong tay ngài, đó cũng là giao dịch, cũng cần thu thuế."
Trương Minh Hiên thầm rùng mình, bất an nhìn sang hoàng hậu dò hỏi.
Hoàng hậu cười đáp: "Đừng nhìn ta, ta chỉ trùng hợp gặp được Đức Hoà ở ngoài cửa, ta không biết hắn tìm ngươi có chuyện gì."
Trương Minh Hiên cẩn thận hỏi: "Bao nhiêu?"
Đức Toàn cười ngượng: "Năm phần!"
Trương Minh Hiên cả kinh kêu rên: "Bao nhiêu chứ? Năm phần trăm? Sao ông ta không đi cướp đi?"
Lý Thanh Nhã vội vàng dỗ dành Nha Nha đang ngủ trong lòng mình, bất mãn nói: "Ngươi nói nhỏ chút, nếu làm con bé thức giấc, xem ta xử ngươi thế nào nhé!"
Trương Minh Hiên nhỏ giọng uất ức nói: "Tỷ, vậy quá đáng quá! Năm phần trăm lận đó, năm phần trăm tức là năm trăm ngàn lận đó!"
Đức Toàn nhỏ giọng nói chen: "Vương gia, là năm mươi phần trăm, năm mươi triệu."
Trương Minh Hiên sửng sốt, ngơ ngác quay đầu nhìn về Đức Toàn, thấp mở miệng gào to: "Năm mươi triệu? Trực tiếp cướp hết một nửa! Đó mà là thu thuế à?"
Đức Toàn cũng rất oan uổng: "Vương gia, ngài cũng đừng nổi giận với nô tài, đây là ý của bệ hạ."
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn sang hoàng hậu oan ức than thở: "Tỷ, tỷ không coi chừng nửa kia nhà tỷ xíu à, ức hiếp người ta quá đáng quá thể!"
Hoàng hậu nghẹn một hơi, oán trách: "Cái gì mà nửa kia của ta, vua một nước bị ngươi nói thành nông phu nhà quê luôn. Chuyện này ta không xen vào được, ngươi tự mình nghĩ cách đi!"
Trương Minh Hiên bướng bình không chịu: "Không được, ta không đồng ý."
Đức Toàn thương hại nhìn Trương Minh Hiên cung kính nói: "Đạo Minh đã giao hết linh thạch lần này cho nô tài, năm mươi triệu linh thạch cũng đã trừ đi rồi, lần này nô tài tới là để đưa linh thạch cho vương gia."
Trương Minh Hiên ngơ ngác nhìn Đức Toàn, đây là tiên trảm hậu tấu trong truyền thuyết à?
Đức Toàn vỗ tay nói: "Nâng linh thạch của vương gia vào đi."
Tiếng loạt soạt vang lên, một đám đại hán nâng mấy thùng to đi vào, đặt xuống đất cái rầm.
Đức Toàn cung kính nói: "Vương gia, đây là phần của ngài."
Trương Minh Hiên còn chưa kịp làm gì, Lý Thanh Tuyền xông lại, chờ mong mở một thùng ra, chỉ thấy bên trong toàn là linh thạch trắng bóng, dưới ánh mặt trời lập loè toả sáng, cực kì hấp dẫn, cực kì chói mắt.
Đức Toàn cung kính nói tiếp: "Bởi vì số lượng quá lớn, nô tài đã tự làm chủ đổi hết thành thượng phẩm linh thạch, tổng cộng có năm mươi triệu linh thạch, Vương gia xin hãy kiểm tra kỹ lại, cũng tiện để nô tài trở về phục mệnh."
Lý Thanh Tuyền vui vẻ phất tay cất hết linh thạch lại, nói một tiếng: "Đủ rồi."
Đức Toàn kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên, thấy Trương Minh Hiên không phản đối cũng không nói gì thêm.
Hàn huyên một lúc, họ mới tiễn đoàn người của hoàng hậu đi.
Trương Minh Hiên ngân ngốc quay đầu nhìn Lý Thanh Tuyền hỏi: "Mười triệu linh thạch thiếu hết một nửa tỷ còn vui được à?"
Lý Thanh Tuyền không thèm quan tâm: "Dù gì cũng là hàng trên trời rơi xuống, năm mươi ngàn linh thạch thượng phẩm cũng đâu có ít gì." Trương Minh Hiên không biết nên nói gì luôn, nói có lý quá đi!
Khương Cẩm Tịch cũng vui vẻ chào tạm biệt: "Thanh Nhã tỷ, ta đi về đây!"
Lý Thanh Nhã gật đầu mỉm cười: "Có rảnh cứ ghé chơi."
Khương Cẩm Tịch vui vẻ chạy ra khỏi thư điếm, còn dùng chất giọng trong trẻo của mình nói vọng lại: "Đã biết, Thanh Nhã tỷ."
Đại trận ngăn cách thiên địa, bóng kiếm ngang dọc văng vẳng, trên đỉnh một ngọn núi rậm rạp cây cúi, một tu sĩ dáng vẻ tuấn lãng đứng trên đỉnh núi lãnh lùng nói: "Đám người Đạo Minh đúng là phế vật, cứ vậy mà bị một người đánh gục hết sạch, Thiệu Vũ cũng đáng chết, dám làm mất mặt Thục Sơn ta."
Một lát sau tu sĩ nọ mới chậm rãi nói: "Lời họ nói không sai, thanh kiếm đó, đúng là một thần vật chí bảo, cũng rất có duyên với ta."
Đỉnh Côn Lôn, trên đảo Phù Không, Khương Chí Hoa chắp tay sau lưng nhìn cảnh mây cuốn mây trôi bên dưới.
Chỉ lát sau một luồng ánh sáng lướt qua không trung đáp xuống sau lưng Khương Chí Hoa, một đại hán mặt cười ngây ngô xuất hiện.
Khương Chí Hoa cất tiếng nói: "Tam nhi, có một chuyện cần con tự mình đi làm."
Đại hán gãi gãi đầu cười ngây ngô nói: "Xin sư phụ cứ căn dặn."
Khương Chí Hoa nói: "Theo lời các đệ tử Đạo Minh đã nói, có một người chỉ bằng một kiếm quét ngang cả Đạo Minh."
Đại hán kinh ngạc nhưng vẫn cười ngây ngô đáp: "Vậy tu vi của người này quá cao rồi!"
Khương Chỉ Hoa mỉm cười, nói: "Tu vi của hắn chẳng ra gì cả, nhưng thanh kiếm kia lại là chí bảo."
Đại hán ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Có cần đệ tử lấy nó về không?"
Khương Chí Hoa lắc đầu: "Không cần đâu, con dẫn nha đầu Cẩm Tịch về là được, nó lại chạy tới Trường An rồi."
Đại hán nghẹn lời, không cần vậy sư phụ còn nói với con làm gì?
Nhưng ngoài mặt vẫn đáp: "Đệ tử hiểu."
Thiếu Lâm tự, trông một gian thiền viện yên ắng, một lão hoà tượng đang gõ mõ. Tiểu hoà thượng trẻ tuổi đột nhiên đẩy cửa bước vào, chấp tay thành chữ thập vái chào lão hoà thượng, rồi cung kính ngồi xếp bằng xuống trước mặt lão, im lặng lắng nghe tiếng mõ.
Một lát sau, tiếng gõ mõ dừng lại, Lão hòa thượng mở mắt nói: "Viên Thông, ta cần con nhập thế."
Viên Thông cung kính nói: "Xin sư phụ căn dặn."
Lão hòa thượng nói tiếp: "Con hãy tới Trường An, ở đó sắp cử hành một buổi pháp hội Thuỷ Lục, con tới tham dự đi."
Viên Thông nghe vậy ngẩn ra một lúc, rồi mới cung kinh đáp: "Đệ tử lĩnh mệnh."
"Còn một chuyện nữa, ở Trường An xuất hiện một thanh thần kiếm chí bảo, có người bằng một kiếm dẹp yên Đạo Minh, con cũng thử đi tìm hiểu xem."
Mắt Viên Thông loé lên ánh sáng: "Đệ tử đã hiểu."
Lão hòa thượng vừa lòng nhắm mắt lại, tiếp tục tụng kinh. Viên Thông đứng lên, cung kính vái chào lui ra ngoài.
Một kiếm này của Trương Minh Hiên khuấy đảo mọi thứ gây ra trận sóng gió ngầm trong thành Trường An, các đệ tử đại phái đều lũ lượt nhập thế kéo tới đây.