Chương 127: Chiếu phim Shared by: truyendichgiare.com === oOo ===
Phát sóng trực tiếp kết thúc, trên mạng cũng sôi sục, diễn đàn TT trực tiếp càn quét nhiều lần, tiếng oán than của mọi người dậy đất, đều tò mò với việc vừa xảy ra trong phòng trò chuyện.
Trương Minh Hiên chạy vào phòng chiếu phim, đã thấy mọi người được thị nữ hướng dẫn ổn định chỗ ngồi, đương nhiên Lý Thế Dân ngồi ở vị trí thoải mái nhất, bên cạnh là hoàng hậu, hoàng tử, hoàng nữ, còn có đám người Lý Thanh Nhã.
Đa phần người trong nhà im lặng không nói một lời, chỉ có Lý Thế Dân là nhỏ giọng cười nói với hoàng hậu, mấy người ngồi đằng trước Lý Thế Dân đổ mồ hôi lạnh, còn mấy người ngồi sau thì run rẩy.
Ba người Trình Xử Mặc, Trương Tuấn, Vương Bội, Vương Tinh, Dung Mỗ và các diễn viên chính đều ngồi ở vị trí dễ thấy, có vẻ vô cùng đặc biệt.
Trương Minh Hiên tiến vào đã thu hút sự chú ý của mọi người, đều ngoái đầu nhìn về phía Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên tươi cười, đi về phía trước, muốn diễn thuyết một chút!
Lý Thế Dân nói: "Đến rồi à, vậy bắt đầu đi!""
Bị câu nói của Lý Thế Dân đè xuống, lời bên miệng phải nuốt xuống, ngây người tại chỗ, bứt rứt nói một câu: "Vâng, lập tức bắt đầu!"" Ngay lúc đó, có một tiểu quỷ kéo dây đèn xuống, bỗng nhiên bên trong tối sầm, vang lên nhiều tiếng kêu la, hỗn loạn. Ngay lúc đó còn có mấy đại hán bên cạnh Lý Thế Dân đứng lên cảnh giác.
Lý Thế Dân cau mày nói: "Yên lặng cho trẫm!""
Tiếng động ngừng lại, giống như tất cả đều bị điểm huyệt.
Một màn hình xuất hiện trên vách tường trước mặt họ, bên trong phát ra ánh sáng nhừ nhẹ, Trương Minh Hiên dựa theo ánh sáng mờ nhạt mà mò tới ghế diễn viên bên cạnh của Vương Bội để ngồi xuống.
Hình ảnh xuất hiện trên màn chiếu, một dải sáng khổng lồ chuyển động trên không, có vài chữ lớn xuất hiện theo ánh sáng: Công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Uy Nạp.
Hoàng hậu cũng gật đầu cười, không ít người lộ ra ánh mắt kinh ngạc, ở thế giới này mọi người còn chưa từng chú ý đến chấm nhỏ trên không trung lại xinh đẹp động lòng người như vậy.
Chấm sáng nhỏ tản đi, vài chữ lớn xuất hiện trên màn hình: Thiện Nữ U Hồn!
Lý Thế Dân gật đầu, cuối cùng cũng vào chủ đề chính rồi.
Ngụy Chinh hừ lạnh một tiếng, nhìn màn hình, ông ta muốn xem hắn có trò lừa gạt gì, còn dám kéo cả bệ hạ và bách quan đến xem.
Âm nhạc vang lên, lời thuyết minh xuất hiện: Những năm cuối nhà Tùy, tham quan hoành hoành, yêu ma loạn thế, dân chúng cực khổ lại không dám oán than, may mắn Lý thị vùng lên khởi nghĩa cứu giúp dân chúng, thống nhất giang sơn, dọn dẹp thiên hạ mới có được cuộc sống hạnh phúc của chúng ta bây giờ. Chuyện xưa này chính là xảy ra trong thời đại loạn lạc ấy.
Lý Thế Dân nghe lời thuyết minh này, vẻ mặt sững sờ, sau đó mỉm cười hài lòng.
Toàn bộ bách quan trong phòng đều nhìn về phía Trương Minh Hiên với vẻ kỳ lạ, thủ đoạn này thật lợi hại!
Lời thuyết minh kết thúc, âm nhạc vang lên: Mộng đẹp đời người như hành trình dài.
Gió sương trên đường vùi dập thân này. . .
Hình ảnh xuất hiện, một thư sinh ăn mặc rách nát mang theo một thúng sách trên lưng đi trên đường nhỏ, bên cạnh là sông lớn, giữa nơi núi rừng, dáng vẻ lau mồ hôi mệt mỏi, trên màn hình xuất hiện loạt tên, đạo diễn, diễn viên chính, âm nhạc, hiệu ứng đặc biệt, v. v. ..
Tấn Dương ngây thơ cười ngọt ngào: "Mẫu hậu, ô của hắn bị ai phá vậy!""
Tiếng cười còn chưa dứt, Tấn Dương lập tức kêu lên một tiếng ngạc nhiên, chỉ thấy hình ảnh kiếm khách Hạ Hầu bay vút qua, ánh kiếm tung hoàng giết sạch một đám đạo tặc, động tác lưu loát hoa lệ, so với bản gốc còn mạnh đến mức muốn lên trời rồi.
Trình Xử Mặc hưng phấn kéo tay Trình Xử Lượng nói: "Là huynh kia! Mau nhìn đi là huynh đó!""
Trình Xử Lượng kéo tay của hắn ra, bất mãn nói: "Biết rồi!""
Nhìn hình ảnh anh dũng phi phàm của Trình Xử Mặc, nghĩ đến nhân vật của mình, âm thầm rơi lệ trong lòng.
Trình Giảo Kim mang tâm trạng yên tâm khi thấy hình ảnh đứa con lớn nhất của mình trên màn hình, rất muốn cười ha ha.
Chọc Uất Trì Cung bên cạnh nói: "Con của ta lợi hai chứ!""
Uất Trì Cung hừ một tiếng, buồn bực nói: "Một cái tát của ta đã có thể đánh hắn nằm sấp.""
Trình Giảo Kim cười ha ha nói: "Nếu ngươi lợi hai thì lên đi!""
Uất Trì Cung ấp úng không nói gì.
Tấn Dương ngây thơ không vui nói: "Ông chủ này thật là xấu!""
Lý Trị cũng gật đầu, bộ dạng đồng tình. Trình Xử Lượng cách đó không xa nghe thấy đối thoại của họ, không nói gì, hắn cũng không muốn diễn vai đó.
Uất Trì Cung cười ha ha rồi khẽ với Trình Giảo Kim: "Đây là con trai của ngươi mà! Đừng tưởng dán thêm ba chữ Tiểu Hổ Tử thì ta không biết, dáng vẻ xấu xí kia giống ngươi như đúc.""
Trình Giảo Kim hừ lạnh một tiếng, nghiến răng, lão nhị đang phá hỏng danh dự của Trình lão gia ông đấy! Kiểu được cửa đông không ngờ lại mất cửa tây ư?
Lý Thế Dân khẽ cười nói với hoàng hậu: "Ta đoán nhất định Lan Nhược Tự này có điều kỳ lạ.""
Hoàng hậu cười nói: "Người thật thông minh.""
Hình ảnh tiếp tục, Tấn Dương nhìn khung cảnh bay bổng cao thấp ngang dọc, ánh kiếm tung hoành, kiếm khách Hạ Hâu và Yến Xích Hà, hưng phấn nói: "Thật là lợi hại!""
Lý Trị mang vẻ hưng phấn, gật đầu kêu lên: "Đúng là rất lợi hại! Có thể bay kìa!""
Uất Trì Cung ngạc nhiên nói: "Bộ kiếm pháp này không tệ! Ngươi có thể dùng kiếm ư?""
Trình Giảo Kim đắc ý nói: "Sao ta lại không dùng được? Bình thường ta đều nhường ngươi, từ đầu đã không dùng đến bản lĩnh thật sự.""
Trình phu nhân đánh Trình Giảo Kim một cái rồi nói: "Đừng nói chuyện.""
Trình Giảo Kim lập tức ngại ngùng, ngậm miệng lại, Uất Trì Cung vui sướng khi người gặp họa, chỉ thấy Uất Trì phu nhân cũng đang nhìn ông giận dữ.
Uất Trì Cung lập tức ngại ngùng, yên tĩnh trở lại.
Tấn Dương ngạc nhiên nói: "Mẫu hậu, sao tỷ tỷ kia lại tắm trong hồ lúc nửa đêm vậy! Không lạnh ư?""
Cặp mắt nhỏ của Lý Trị nhìn màn hình lấp lánh: "Tỷ tỷ thật xinh đẹp!""
Sau đó khó chịu nói: " Sao kiếm khách ca ca lại có thể đẩy tỷ tỷ xuống chỗ này chứ!""
Trong sảnh, ánh mắt mọi người nhìn vào màn hình với vẻ kỳ lạ, còn có lợi ích này!
Vương Bội nhìn bản thân mình trên màn hình, mặt đỏ như trái táo, cả người không được tự nhiên, sao lúc trước bản thân lại đánh như vậy, thật sự muốn chết.