Trương Minh Hiên tốn thêm mất nửa tiếng thì mới tới được thư phường, lúc này trong thư phường đã có không ít người, ông chủ Ngô đang nói chuyện cùng bọn họ, Trương Minh Hiên còn phát hiện ra một người quen trong số đó, hình như là người họ Vương của thư điếm Quỳnh Lâm gì đó?
Trương Minh Hiên vừa mới đi vào, ánh mắt của ông chủ Ngô sáng lên, vội vàng đứng lên chắp tay cười ha ha, nói: "Trương công tử, lại tới in sách à!"
Trương Minh Hiên kinh ngạc nhìn ông chủ Ngô, sao thái độ hôm nay lại tốt như vậy, tuy rằng lần trước cũng rất nhiệt tình, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra đó chẳng qua chỉ là ở mặt ngoài mà thôi, nhưng vẻ mặt tươi cười đầy nhiệt tình lần này cũng không giống như là giả bộ!
Trương Minh Hiên khó hiểu nhìn ông chủ Ngô, nói: "Ông vẫn ổn chứ! Có bị bệnh gì không?"
Ông chủ Ngô cười ha ha, nói: "Cảm ơn đã quan tâm, thân thể lão hủ này vẫn rất tốt."
Ông chủ Ngô dùng ánh mắt nóng rực nhìn bản thảo trên tay Trương Minh Hiên, hỏi: "Đây là bản thảo phần mới của "Tru Tiên" ?"
Cái gì? Bản thảo phần mới của "Tru Tiên" ? Mấy người đang ngồi xung quanh đều đứng lên, bao vây Trương Minh Hiên, nhìn bản thảo trong tay Trương Minh Hiên với ánh mắt đầy trông mong.
Trương Minh Hiên cảnh giác nắm chặt bản thảo, nghi ngờ thầm nghĩ: "Chẳng lẽ họ cũng đều là một đám mê sách?"
Trương Minh Hiên gật đầu, nói với ông chủ Ngô: "Không sai!"
Ông chủ Ngô xoa xoa đôi bàn tay rồi nói: "Trương công tử, giao bản thảo cho tiểu lão nhân là được, ta đi sắp xếp in ấn ngay."
Trương Minh Hiên lướt mắt nhìn mọi người một chút, càng nhìn càng cảm thấy có điểm gì đó là lạ, từng người đều cười với hắn, chẳng lẽ oai danh của mình đã truyền bá ra ngoài rồi sao? Đầu óc của Trương Minh Hiên tràn ngập sự mơ hồ, giao bản thảo cho ông chủ Ngô.
Ông chủ Ngô cầm lấy bản thảo rồi cười ha ha, nói: "Các vị, ta không tiếp chuyện được rồi, sách của các ngươi chắc là phải chậm trễ một chút rồi."
Một người trung niên hơi mập nuôi ria mép cười ha ha, nói: "Nên thế, nên thế."
Mọi người còn lại cũng dồn dập nói phụ họa: "Vì nhường cho Tru Tiên thì cũng nên."
"Bọn ta không vội, ông chủ Ngô cứ tùy ý."
Trương Minh Hiên nhìn nhóm người này một cách kỳ quái, nghe ý của ông chủ Ngô thì mấy người này đều cùng nghề với nhau! Quan hệ giữa mấy người cùng nghề trong thời cổ đại laii tốt như vậy sao?
Ông chủ Ngô hỏi Trương Minh Hiên: "Lần này công tử muốn in bao nhiêu bản?"
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba trăm bản!" Ông chủ Ngô nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi. Sau khi ông chủ Ngô đi, Trương Minh Hiên kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, tới bên cạnh Vương công tử mà trêu đùa: "Ồ! Đây không phải là vị Vương công tử muốn đóng thư điếm của ta ư? Sao đến bây giờ mà vẫn còn chưa thực hiện ý định!"
Sắc mặt của Vương công tử càng thêm tái nhợt, mất mặt mà nói: "Dựa vào một quyển truyện truyền ký mới giữ được thư điếm thì có gì mà vênh váo. Một khi quyển truyện truyền kỳ kia kết thúc, hoặc là tác giả xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ bị tống về điểm bắt đầu thôi."
Trương Minh Hiên giang tay ra, nói: "Vậy thì đáng tiếc rồi, tác giả là một người cực kỳ mạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Về phần việc quyển truyện sẽ kết thúc mà ngươi nói."
Trương Minh Hiên nhe răng cười, nói: "Tác giả đang chuẩn bị viết thêm quyển truyện tiếp theo rồi."
"Ý của công tử nói là, Tru Tiên đã được viết xong rồi sao?" Người bán sách hơi mập híp mắt vuốt vuốt ria mép và nói.
Trương Minh Hiên chỉ vào đầu của mình rồi nói: "Tác giả đã nghĩ xong tình tiết ở trong đầu, chỉ còn thiếu mỗi việc viết ra mà thôi, cũng có thể nói là đã viết xong rồi."
Ra là thế! Mấy người đang ngồi đều khẽ gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.
"Quyển truyện kế tiếp cũng là câu truyện ở thế giới "Tru Tiên" sao?" Một lão giả để ria mép chừng năm mươi tuổi cất tiếng hỏi.
Trương Minh Hiên cười bí ẩn, nói: "Đến lúc đó thì mọi người sẽ biết."
Chỉ khoảng chừng một giây sau, ông chủ Ngô đã dẫn theo ba người đi ra, mỗi người ôm hai chồng sách thật dày được buộc lại.
Ông chủ Ngô cười nói: "Trương công tử, đã in xong rồi."
Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: "Nhanh vậy ư?"
Ông chủ Ngô nói với giọng kiêu ngạo: "Chỗ của tiểu lão nhân có rất nhiều thợ in ấn, bây giờ có thêm hai thợ in ấn cùng làm, thời gian cũng tăng nhanh."
Trương Minh Hiên vói tay vào trong túi áo, sờ soạng một lúc, nở ra nụ cười quỷ dị rồi nói: "Ông chủ Ngô, ta quên mang tiền rồi."
Ông chủ Ngô sững sờ, miệng mở rộng nhìn Trương Minh Hiên, lại quên à? Sau đó ông ta lại cười xuề xòa nói: "Không sao, lần sau đưa là được."
Có vấn đề! Tuyệt đối là có vấn đề! Ta biết ông chủ Ngô tuyệt đối không phải là người như vậy.
Trương Minh Hiên nhắc nhở: "Ông chủ Ngô không có ý định để người khác đi theo ta lấy tiền à?"
Ông chủ Ngô cười ha ha, nói: "Không sao, ta tin tưởng nhân phẩm của Trương công tử."
Trương Minh Hiên chép chép miệng, nhìn ông chủ Ngô đầy nghi ngờ, thay đổi nhiều như vậy, hắn có phần không thích ứng được!
"Ngươi vẫn nên cho người theo ta lấy tiền đi!"
Ông chủ Ngô nhìn Trương Minh Hiên đầy khó hiểu, Trương Minh Hiên nặng nề nhìn một đống sách trên mặt đất rồi nói: "Ta không bê đi được."
Ông chủ Ngô lập tức sửng sốt, sau đó chợt hiểu rồi vỗ vỗ lên đầu của mình, nói: "Là ta sai! Là ta sai! Sao lại quên mất chuyện giao hàng!"
Mấy người bán sách còn lại đều nhìn ông chủ Ngô một cách đầy kỳ quái, thư phường của các ngươi còn giao hàng nữa ư? Sao bọn ta lại không biết!
Trương Minh Hiên thảnh thơi dẫn theo ba đại hán quay về, bời vì có quá nhiều người, xe ngựa không đi nổi, chỉ có thể nhờ người mang đến, đương nhiên Trương Minh Hiên sẽ không làm, khách hàng là thượng đế, tại sao thượng đế lại phải làm việc chứ.
Trong thư phường, người bán sách hơi mập dò hỏi: "Ngô lão này, ngài cũng phái người giao hàng giúp ta đi."
Ánh mắt của Ngô lão khẽ đảo rồi nói: "Miễn bàn!"
Một người buôn sách cao gầy xoa xoa tay, cười ha ha, nói: "Vậy còn "Tru Tiên"?"
Ánh mắt của những người còn lại đều sáng lên, nhìn ông chủ Ngô đầy mong đợi. Ông chủ Ngô hơi do dự một chút, nói: "Nghề nào cũng có quy tắc của nghề đó, sách mới đưa ra thị trường thì không thể ra bản lậu trong vòng một ngày, đây là quy tắc của thư phường bọn ta."
Người buôn sách cao gầy cười ha ha, nói: "Hiểu rồi! Tất cả mọi người đều hiểu! Cũng không muốn sách lậu bây giờ, lấy ra xem trước một chút là được rồi!"
Ông chủ Ngô cười nói: "Thế thì không có vấn đề."
"Cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi." Một cái tay vỗ lên vai của Trương Minh Hiên, âm thanh lanh lảnh vang ở bên tai.
Trương Minh Hiên sợ giật bắn người, quay đầu nhìn lại theo bản năng, chỉ thấy có một nữ tử áo xanh cười duyên dáng đứng ở đằng sau, còn có một công tử áo trắng đứng ở bên cạnh.
Trương Minh Hiên chưa hết hoảng hồn đưa tay vỗ vỗ ngực, tức giận mà nói: "Làm ta sợ muốn chết, giật hết cả mình, trái tim ta yếu ớt lắm đấy!"
Nữ tử áo xanh nghi ngờ hỏi: "Ngươi làm chuyện xấu gì ư? Sao mà lại nhát gan như vậy."
Nữ tử áo xanh bị lời nói không nể nang gì của Trương Minh Hiên chọc cho tức giận đến mức bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Công tử áo trắng cười ha ha, nói: "Là tiểu muội lỗ mãng, tại hạ xin cáo lỗi."
Trương Minh Hiên quan sát hai người này một chút, lần trước cũng là do bọn họ dùng linh thạch để trả tiền! Coi như nể mặt linh thạch.
Sắc mặt của Trương Minh Hiên tốt hơn một chút, nói: "Được rồi."
Công tử áo trắng mỉm cười tiếp lời: "Lần trước quá mức vội vàng, chưa kịp làm quen. Ta xin tự giới thiệu một chút, Phong Tiêu Mặc. Đây là muội muội của ta, Khương Cẩm Tịch."