Chương 44: Khách Hàng Đầu Tiên Shared by: truyendichgiare.com === oOo ===
---
Lý Thanh Nhã nói một cách an ủi: "Được rồi, được rồi. Muội hãy ở đây với tỷ! Giúp tỷ trông nom Nha Nha, Nha Nha rất thích muội.”
Lý Thanh Tuyền vừa nghĩ tới Nha Nha, đôi mắt liền cong thành một vầng trăng khuyết, tựa như một con hồ ly nhỏ.
Trương Minh Hiên ngơ ngác nhìn ngọc thạch trong tay Lý Thanh Nhã hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Lý Thanh Tuyền nói một cách khinh bỉ: "Lưu ảnh thạch a! Cái này cũng không biết sao?"
Không biết thì làm sao?
Ngươi dùng loại ánh mắt như nhìn dế trũi nhìn ta làm gì?
Quả thực làm trái tim ta đau nhói từng cơn!
Trương Minh Hiên nhìn lưu ảnh thạch, nỗi lòng của một đạo diễn dâng trào hừng hực. Trương Minh Hiên hỏi một cách chờ mong: "Cái nào chế tạo có dễ không? Có thể lưu được bao nhiêu hình ảnh?”
Lý Thanh Nhã cười cười: "Rất đơn giản a! Khắc trận pháp lưu ảnh lên linh thạch là được, ghi được bao nhiêu hình ảnh thì dựa vào linh lực bên trong linh thạch. Nếu linh lực hơi ít, có thể ghi được hình ảnh trong một ngày." Trương Minh Hiên nắm chặt bàn tay. Tốt lắm.
Lý Thanh Nhã cười nói: "Mọi người dùng cơm đi!"
Sau khi ăn xong, Trương Minh Hiên đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong thư điếm. Một luồng hơi nóng trong lòng không thể áp chế được.
Chỉ chốc lát sau, Lý Thanh Tuyền sôi nổi chạy từ hậu viện lên, tay chống nạnh đứng trước mặt Trương Minh Hiên bỉu môi chất vấn: "Ngươi là ai? Có quan hệ thế nào với tỷ tỷ ta?"
Trương Minh Hiên sửng sốt, buồn cười nhìn tiểu cô nương đáng yêu. Bé gái cổ đại cũng lớn sớm như vậy sao?
Cúi đầu nói: "Ta là đệ đệ của tỷ tỷ ngươi, ngươi hẳn phải gọi ta là ca ca mới đúng!”
Lý Thanh Tuyền bất mãn nói: "Lại là đệ đệ! Ta làm sao lại có nhiều đệ đệ như vậy chứ? Ngươi hẳn phải gọi ta là tỷ tỷ mới đúng." Trương Minh Hiên buồn cười xoa xoa đầu Lý Thanh Tuyền, tuổi nhỏ nhưng lòng dạ không nhỏ nha, muốn làm tỷ tỷ kia đấy.
Lý Thanh Tuyền sửng sốt, ánh mắt nhất thời nổi giận bốc lửa: "A! Dám sờ đầu ta, ta giết ngươi!"
Nhưng đột nhiên lúc này Trương Minh Hiên biến mất không thấy bóng dáng, chỉ có Lý Thanh Tuyền vẫn đang duy trì động tác ra quyền, hai cánh cửa bị gió lùa vào đóng sập cửa lại.
Trên trời cao, Trương Minh Hiên như nằm mơ cảm giác những dòng khí xẹt qua bên người. Mới rồi là chuyện gì xảy ra vậy?
Không đợi Trương Minh Hiên suy nghĩ cẩn thận, ùm một tiếng! Một cột nước bắn lên tung tóe, hắn trực tiếp rơi vào bên trong hồ nước.
Trương Minh Hiên ló đầu lên khỏi mặt nước, nhìn xung quanh chỉ thấy không xa là một cái chòi nghỉ mát, bên trong có một nam một nữ đang kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Minh Hiên cười mỉa nói: "Ta chỉ là đang luyện tập bay mà thôi! Khống chế không được tốt."
Khương Cẩm Tịch cười hì hì nói: "Tốc độ bay của ngươi cũng thật là nhanh, bay thẳng lên, rồi lại hạ thẳng xuống."
Trương Minh Hiên coi như không nghe thấy lời nàng ta, nói với Phong Tiêu Mặc: "Phiền ngươi có thể đưa ta trở về hay không? Ta không biết đường."
Phong Tiêu Mặc khoát tay áo: "Đừng vội, gặp nhau chính là có duyên, có một vấn đề muốn thỉnh giáo một chút."
Hắn làm thủ thế mời: "Mời ngồi!"
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút, bản thân lúc này cũng có nhiều vấn đề cần câu trả lời, liền không khách khí ngồi lên một cái ghế đá.
Khương Cẩm Tịch cũng nhẹ nhàng ngồi xuống. Phong Tiêu Mặc rót cho Trương Minh Hiên một ly trà nói: “Mời dùng!"
Trương Minh Hiên lắc đầu: "Không cần, vừa rồi mới uống không ít!" Khương Cẩm Tịch lại cười thanh thúy.
Phong Tiêu Mặc cố nén cười ý hỏi: "Không giấu gì Trương công tử, độ tiên môn sắp bắt đầu, anh tài các nơi tề tụ tại Trường An, trong đó hạng người có số mệnh thâm hậu không thiếu. Lần này tới thu nạp đồ đệ tổng cộng có ba nhà, gồm có phái Côn Lôn chúng ta, phái Thục Sơn, còn có Thiếu Lâm tự."
Từ từ, có gì đó kỳ quái ở đây.
Thiếu Lâm tự là cái quỷ gì?
Trương Minh Hiên lập tức hỏi: "Thiếu Lâm tự sao?"
Phong Tiêu Mặc biết Trương Minh Hiên chỉ vừa tiếp xúc với tu luyện không lâu, những kiến thức bình thường chưa hiểu hết, vội giải thích: "Thiếu Lâm tự là do Bồ đề Đạt Ma truyền lại Phật Môn, từng giúp đỡ Lý Thế Dân chống lại Vương Thế Sung, ở dân gian có danh vọng không tầm thường."
Trương Minh Hiên không nói gì, thế giới thần thoại cũng có thập tam côn tăng cứu đường hoàng sao?
Phong Tiêu Mặc tiếp tục nói: " Phái Thục Sơn chủ yếu là tu kiếm đạo, một cỗ phi kiếm có thể ra vào thanh minh, chém giết yêu ma, ở thế tục cũng có uy vọng bất phàm. Chỉ có Côn Lôn phái chú ý tới việc tụng kinh luyện khí, rời khỏi đường trần, thanh danh không lớn. Vài lần thu đệ tử gần đây, phái Côn Lôn thu được rất ít đệ tử, đệ tử hậu bối đã kém hơn so với hai nhà kia rất nhiều. Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ phái Côn Lôn chúng ta sẽ bị hai phái kia hoàn toàn áp chế. Không biết Trương công tử có thể chỉ bảo đôi điều?"
Trương Minh Hiên hắc hắc cười nói: "Loại chuyện này là chuyện nội bộ của các ngươi, sao lại hỏi một người ngoài như ta chứ, không tốt lắm đâu!" Phong Tiêu Mặc mỉm cười: "Người tu đạo chúng ta tin vào duyên số. Trong lúc ta không có biện pháp gì hết, ông chủ Trương lại từ trên trời rơi xuống, ta tin rằng chúng ta có duyên phận!"
Trương Minh Hiên liên tục xua tay hoảng sợ nói: "Đừng đừng, ta và ngươi không duyên cũng chẳng phận. Ta là nam nhân, chỉ thích nữ nhân, cho dù ngươi lớn lên xinh đẹp nhưng thật xin lỗi, giữa chúng ta là chuyện không thể nào."
Ha ha! Khương Cẩm Tịch xoay người bật cười, đầu vai run rẩy không ngừng.
Phong Tiêu Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Minh Hiên, sau đó cười khổ: "Ta không có ý đó!"
Có lẽ sau này hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng nói có duyên với người nào khác!
Trương Minh Hiên lắc đầu : "Ý gì cũng đều không được, ta không có ý với ngươi!"
Ha ha ha! Khương Cẩm Tịch cười càng thêm hăng say.
Phong Tiêu Mặc quay người xem thường nói: "Ta cũng không có ý với ngươi! Chỉ là muốn ngươi giúp đỡ đưa ra một ý kiến mà thôi."
Trương Minh Hiên thở một hơi, nắm quần áo vắt nước nói: "Cái này thì còn được."
Trương Minh Hiên chớp mắt suy nghĩ, đây không phải cơ hội đưa tới cửa sao? Vừa tính làm một kênh truyền hình, lại có người tới dâng tiền, tuy không thể làm kênh truyền hình nhưng mà làm MV cũng được! Coi như là tập luyện.
Trương Minh Hiên nở một nụ cười thân thiết nói: "Thực sự ta có một ý kiến.”
Trương Minh Hiên hỏi: "Các ngươi nghĩ xem, người tham gia quan tâm nhất tới môn phái mình gia nhập là cái gì?"
Phong Tiêu Mặc suy nghĩ một chút nói: "Là thực lực của môn phái!"
Trương Minh Hiên hỏi tiếp: "Thực lực của các ngươi so với bọn họ yếu hơn sao?"
Phong Tiêu Mặc tự tin cười nói: "Làm sao có thể! Phái Côn Lôn chúng ta không kém gì bọn họ.”
Trương Minh Hiên vỗ tay: "Có thế chứ, kỳ thật những người tới tham gia lần lựa chọn này đều không môn không phái. Ba phái các ngươi đồng thời thu người, phỏng chừng trong lòng bọn họ cũng hiểu được thực lực ba phái này sàn sàn như sau khó phân biệt ai hơn ai kém. Vậy cái tiếp theo bọn hắn quan tâm là gì?"
Khương Cẩm Tịch cũng bị những lời này của Trương Minh Hiên hấp dẫn, Đúng vậy! Bọn họ còn quan tâm tới cái gì đây?
Không đợi hai người trả lời, Trương Minh Hiên đã nói: "Kỳ thật bọn họ quan tâm nhất chính là bầu không khí giữa sư huynh đệ với nhau. Vào được đại phái tu tiên đương nhiên là vui mừng, nhưng vẫn còn chưa yên tâm! Nếu trong môn phái, sư huynh đệ với nhau mà có tranh chấp lục đục thì phải làm sao. Mới vào phái đã bị khi dễ, sao có thể yên tâm tu luyện?"
Phong Tiêu Mặc chợt nói: "Nói có lý! Đúng là như vậy, cần phải nói cho bọn họ biết, sư huynh đệ chúng ta đây đều tương thân tương ái sao?"
Trương Minh Hiên xoay người xem thường nói: "Nói suông chứ không làm, ai tin?"
Khương Cẩm Tịch bất đắc dĩ nói: "Vậy phải làm sao đây?"