Chương 48: Chiến Đấu Shared by: truyendichgiare.com === oOo ===
Trương Minh Hiên sau khi nắm được một số kiến thức cơ bản, cũng được xem như bước đầu hiểu một chút về giới tu luyện.
Trương Minh Hiên nhìn quanh một vòng rồi nói: ”Các huynh có thể làm ra một khoảng đất trống không?”
Phong Tiêu Mặc cười đáp: ”Việc này thì có gì khó?”
Một đường đao khí xẹt qua, tiếng vang ầm ầm, những ngọn núi trong chốt lát bị chia cắt ra vài đoạn, đất đá lở cuồn cuộn lăn xuống. Nếu không phải Phong Tiêu Mặc kịp thời giữ chặt Trương Minh Hiên, không chừng hắn cũng sẽ trở thành một trong đám đất đá kia.
Trương Minh Hiên ngơ ngác nhìn đỉnh núi nhẵn bóng như gương, những người tu tiên các huynh đều mạnh mẽ như thế sao?
Vừa tuần tra xong một vòng liền bắt đầu chỉ đạo bọn họ tu sửa phòng ốc, đào kênh mương, trồng trọt cây cối hoa cỏ. Đừng nói cuộc sống của người tu luyện chính là nhanh vậy nha!
Đám người Trương Minh Hiên đều đang làm việc chăm chỉ, tạm thời chúng ta không bàn tới.
Tại thành Trường An, bên trong một khu hoa viên rộng lớn. Đám học đồ đang túm năm tụm ba ngồi ba hoa khoác lác dưới bóng râm và trong chòi nghỉ mát, mặt trời lặn, trong hoa viên không ít ong mật, bươm bướm đang bay lượn, có một vài học đồ đang thích thú thả mồi cho từng đàn cá chép dưới hồ.
Dưới một bóng râm khác, có hai đám người đang tranh cãi
Một bên là ba tiểu ma vương Trình gia dẫn theo tiểu đệ của họ, còn bên kia là hai vị phò mã Đỗ Hà, Phòng Di Ái cùng đám người tùy tùng của bọn hắn.
Trình Xử Mặc chỉ vào mũi Đỗ Hà nói: ”Tên họ Đỗ kia, là nhà ngươi nói Bích Dao không bằng Lục Tuyết Kỳ!”
Đỗ Hà vung tay gạt cánh tay Trình Xử Mặc ra, khinh thường nói: ”Là ta nói đấy, thế nào? Yêu nữ ma giáo, ăn thịt mẹ mà sống sót, giờ lại muốn Trương Tiểu Phàm ăn thịt của huynh ấy, ta khinh!”
Trình Xử Lượng nổi giận mắng: “Mẹ kiếp, nhà ngươi không biết thế nào gọi là tình mẫu tử hả?"
Phòng Dị Ái vươn cổ lên cãi lại: “Mới gặp có hai lần mà đã trao gửi lòng mình , không biết xấu hổ”
Hắn đâu có biết là sau này, con dâu của hắn mới gặp mặt tiểu hòa thượng một lần đã trao gửi tấm lòng, đấy mới là tình yêu thật sự!
Trình Xử Bật tức giận: “Lục Tuyết Kỳ chẳng phải cũng là mới tỉ võ một trận đã nảy sinh tình cảm sao?”
"Tình cảm thì tình cảm, Lục Tuyết Kỳ nhà bọn ta nào có không biết xấu hổ như Bích Dao của các ngươi. Mới ở chung không bao lâu mà đã dựa sát vào Trương Tiểu Phàm ngủ, một chút rụt rè cũng không có.”
Trình Xử Mặc giơ nắm đấm lên giận dữ: “Đánh hắn ta!” Một quyền đấm vào hốc mắt Đỗ Hà, lập tức khiến hắn ngã lăn xuống.
Cú đấm này của Trình Xử Mặc giống như châm một ngòi lửa, chiến trường chớp mắt bùng nổ, hai đám người gào thét liều chết cùng nhau, dù ở nơi đâu cũng có thể thấy một thư sinh vừa đánh một quyền, một thư sinh khác ngã sấp xuống, phía sau xuất hiện một cái chân dẫm lên chân của hắn. Chiến trường vô cùng kịch liệt.
Cũng may hai bên đều coi như kiềm chế, khí huyết, văn khí đều không có áp dụng. Toàn thân chiến đấu, đều là vết thương ngoài da.
Cuộc chiến bên này mau chóng thu hút đám người xung quanh tấp nập chạy tới, một nhóm người cười hi hi ha ha vui vẻ nhìn đoàn người hai bên cùng nhau treo cổ, trầm trồ khen ngợi.
Đỗ Hà nhìn thấy người của mình bị quân của Trình gia đánh cuống quít tháo chạy, căm uất gào lên: “Có người nào ra đây chiến đấu vì Tuyết Kỳ không?” Đáng tiếc là hắn suy đoán quá nhiều rồi, hai nhà khai chiến, người bình thường thật không thể trêu vào.
Còn đang đợi câu trả lời, thì đã bị Trình Xử Mặc quét một chân khiến hắn ngã xuống đất, mũ quan trên đầu cũng rơi xuống, đầu tóc bù xù.
Trình Xử Mặc chỉ tay vào Đỗ Hà cười lớn ha ha, thật giống như tướng quân vừa thắng trận.
" Phương tiên sinh đến…” Chẳng biết người nào hô to một tiếng.
Lập tức đám người liền như gió thổi mây bay, chạy tản ra tứ phía.
Trình Xử Mặc cũng biến sắc, nói: “Lui!"
Đám người đánh nhau cũng đều lập tức ba chân bốn cẳng tháo chạy.
Phương Tinh Hiên mặt không chút biểu cảm từ viên môn đi tới, mắt liếc nhìn một lượt, chỉ thấy trong viện là một mảnh yên bình, êm dịu. Người thì chuyện trò vui vẻ trong chòi nghỉ mát, người thì vừa cho cá ăn vừa thưởng hoa bên hồ, có người dưới tán cây râm đàm đọa về thi ca điển cố, lại có người đang chơi cờ, thưởng thức trà. Quả thật là một cảnh tượng hài hòa thân mật.
Phương Tinh Hiên vuốt vuốt chòm râu, nở nụ cười hài lòng rồi quay người rời đi.
Trong góc phòng, Đỗ Hà tức tối trừng mắt nhìn Trình Xử Mặc nói: “Có bản lĩnh thì sau khi tan học đừng trốn”
Trình Xử Mặc nắm ngón tay, một hồi tiếng tách tách vang lên, nhếch mép cười: “Chỉ sợ chính là tôn tử.”
Đỗ Hà nhíu mắt cau mày, nghiến răng chịu đựng cái đau, ánh mắt mập mờ cũng không biết đã bị đánh bằng chiêu thức nào.
Gần tới trưa, Trương Minh Hiên hài lòng nhìn một tòa nhà phong vị cổ xưa trên đỉnh núi, xây dựng bằng gỗ thật, rường cột chạm trổ, có bàn giảng, bình phong, chỗ ngồi, cửa sổ có trồng một vài gốc cây liễu.
Cách đó không xa lại là một khung cảnh, cây đào trăm hoa đang thi nhau nở rộ, dòng suối nhỏ trong xanh chảy róc rách, lại thêm cỏ xanh mơn mởn, những bông hoa bé nhỏ như sao.
Trương Minh Hiên đối với hai cảnh tượng này vô cùng vừa ý, còn có một vài chi tiết , còn lại có lẽ cũng ổn rồi!
Trương Minh Hiên vỗ tay nói: “Xong việc.”
Phong Tiêu Mặc nhìn thấy hai nơi, cũng không hiểu ra sao, hỏi: “ Đây là đang làm cái gì vậy!”
Trương Minh Hiên nói: “Đang dựng cảnh!"
Khương Cẩm Tịch bĩu môi bất mãn: “Huynh không phải muốn làm Côn Lôn sao? Ở đây có chỗ nào giống Côn Lôn?"
Trương Minh Hiên cười đáp: “Khi nào quay hai người sẽ biết”.
"Mà phải rồi, hai người biết hát không?"
Phong Tiêu Mặc và Khương Cẩm Tịch lại không hiểu ra sao, sao lại liên quan đến ca hát? Nếu không phải nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hăng hái và có lòng tin của Trương Minh Hiên, hai người họ đã sớm quăng gánh bỏ đi rồi.
Phong Tiêu Mặc thành thật nói: “Âm nhạc thì biết chút ít, cầm có thể bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, sáo có thể làm cho tâm tình thư thái, những người tu hành bọn ta đều biết một chút”.
Khương Cẩm Tịch ngượng ngùng nói: “Có học qua vài điệu hát dân gian”
Trương Minh Hiên nói: “Chúng ta quay về trước thôi, tới chiều lại quay lại.”
Khương Cẩm Tịch không thể hiểu được hỏi: “Nếu lát nữa muốn quay lại, tại sao giờ còn muốn về.”
Trương Minh Hiên sờ bụng nói: “Phải ăn cơm chứ.”
Phong Tiêu Mặc giật mình nói: “Là sơ suất của ta, Trương huynh đệ tu vi còn thấp, không thể bỏ lương thực.”
Khương Cẩm Tịch hăng hái nói: “Vậy chúng ta ăn luôn tại đây đi, trên núi chắc hẳn không thiếu chim thú." Phong Tiêu Mặc cười nói với Trương Minh Hiên: “Ý của Trương huynh thì sao?”
Trương Minh Hiên nhãn tình sáng lên, cơm dã ngoại cũng không tệ!
Trương Minh Hiên gật đầu lia lịa: “Cũng được!"
Khương Cẩm Tịch phấn khởi nói: “Vậy muội đi săn đây.” Nói xong rồi chân đạp đất bay vọt lên, bay về phía trong sơn cốc.
Trương Minh Hiên ngưỡng mộ nhìn theo bóng dáng nàng, bản thân mình khi nào mình mới biết bay! Phải rồi mình phải bay thế nào? Để Trương Tiểu Phàm trên lưng sao? Trương Minh Hiên vội vàng lắc đầu vứt bỏ suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, hình ảnh kia quá đẹp không thể khoan tay ngồi nhìn!
Trương Minh Hiên tùy ý ngồi trên cỏ, Phong Tiêu Mặc vung tay áo một cái, gió mát thổi qua thảm cỏ trên mặt đất, vạt áo ngay ngắn ngồi trên cỏ, anh tuấn và tao nhã.
Trương Minh Hiên hiếu kì hỏi: “Phong huynh, tu vi của ta nhìn chung thì ở trình độ nào?”
Phong Tiêu Mặc cười đáp: “Trương huynh có lẽ vừa mới tiếp xúc luyện tập! Hiện tại thì vừa mới trong giai đoạn giữa luyện tinh hóa khí.”
Trương Minh Hiên rất ngạc nhiên, trong giai đoạn giữa?
Trong lòng đắc ý: “Ta quả nhiên là tuyệt thế thiên tài.”
Trương Minh Hiên ánh mắt chờ mong nhìn về Phong Tiêu Mặc: “Thế bao giờ ta có thể bay?”
"Sau khi luyện tinh hóa khí, thân thể không còn cặn bã, tràn đầy thanh khí, luyện khí hóa thần, khí ngưng thành đan, bên trong mang nguyên thai, có thể nói là siêu phàm không vướng bụi trần. Có thể bay lượn khắp trời đất.”
Trương Minh Hiên vuốt cằm nói thầm: “Lời này sao lại quen thế nhỉ?"
Chợt kêu lên: “Kim Đan, Nguyên Anh”
Phong Tiêu Mặc kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên, Kim Đan, Nguyên Anh, là thứ gì?