Cốc cốc cốc… Một tràng tiếng gõ cửa, tiếng đồng hồ báo thức vang lên.
Trương Minh Hiên bất đắc dĩ mở to mắt, cái đồng hồ báo thức nhãn hiệu Thanh Tuyền cũng đúng giờ ghê ta! Hắn đứng lên, ăn mặc chỉnh tề.
Mở cửa ra xem xét, hắn kinh ngạc phát hiện ngoại trừ Lý Thanh Tuyền ra thì còn có hai tên nhóc Tấn Dương và Lý Trì.
Lý Trì cực kỳ lễ phép mà nói: "Hoàng thúc ạ!"
Hoàng thúc? Đôi mắt của Trương Minh Hiên tức khắc trợn to, mình đã trở thành hòang thân quốc thích rồi ư?
Hắn cười hê hế nói: "Ừ ừ!"
Thế rồi hắn tiến lên xoa đầu Tấn Dương, khen: "Tấn Dương lại đẹp hơn rồi." Tấn Dương xấu hổ nhích đến gần bênh cạnh Lý Thanh Tuyền.
Lý Thanh Tuyền không hài lòng nói: "Ngươi lười thật đấy! Còn không dậy sớm bằng chúng nó."
Trương Minh Hiên đảo mắt rồi nói: "Ngươi có biết là ta rất bận không?"
Sau đó hắn tò mò hỏi: "Bọn trẻ tới đây làm gì?"
Lý Thanh Tuyền phe phẩy lưu ảnh thạch trong tay và nói: "Muốn cái này." Trương Minh Hiên kinh ngạc nói: "Thiếu niên giang hồ!"
Tấn Dương nói với giọng điệu non nớt: "Rất dễ nghe, ta rất thích."
Trương Minh Hiên vừa lòng nói: "Thích thì tốt, lát nữa Hoàng thúc cho ngươi một phần."
Cái tên không biết xấu hổ này đã bắt đầu tự xưng mình là Hoàng thúc rồi, hoàn toàn quên mất việc lần trước hắn còn muốn Tấn Dương gọi hắn là ca ca.
Lý Thanh Tuyền không hài lòng, nói: "Ta đã cho nó từ trước rồi, mau đi rửa mặt, sau đó làm món ngon cho bọn ta."
Trương Minh Hiên tùy tiện hỏi: "Món ngon gì?"
Sắc mặt Lý Thanh Tuyền trở nên không tốt lành, nói: "Đừng nói là ngươi quên rồi! Hôm qua ngươi đã nói là muốn làm món ngon báo đáp cho ta!"
Trương Minh Hiên lập tức suy nghĩ, hình như đúng là có chuyện này! Hắn cười ngượng ngùng, nói: "Sao mà quên chứ? Ta muốn hỏi ngươi thích ăn cái gì?"
Lý Thanh Tuyền nói với giọng không thân: "Hy vọng là vậy! Bằng không thì…"
Trương Minh Hiên nhoài người đến bên cạnh chiếc giếng để rửa mặt một phen, nên làm món gì cho bọn họ đây? Bánh kem? Quá phiền phức, hơn nữa hắn còn không biết làm.
Nước trái cây? Đơn giản như đan rổ, nhưng chắc chắn là bọn họ sẽ không hài lòng!
Nên ;àm cái gì đây nhỉ? Trương Minh Hiên ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang trên trời, trong đầu dần nảy ra ý tượng, kem ly là hợp với mua hè nhất! Cách làm cũng đơn giản, vừa khéo là hắn cũng biết làm.
Trương Minh Hiên nhanh chóng rửa mặt, chạy vào nhà bếp nhìn một lượt, trứng gà, có! Đường trắng, có! Sữa bò, không có!
Trương Minh Hiên đi ra khỏi nhà bếp, vẫy vẫy tay với cấm vệ đứng gác ở xa xa rồi nói: "Ngươi qua đây!"
Cấm vệ nghi ngờ lia mắt nhìn hai bên, rồi tự chỉ vào chính mình.
Trương Minh Hiên khẽ gật đầu, cười nói: "Đúng, là ngươi đó, tới đây một chút."
Cấm vệ cũng coi như là biết Trương Minh Hiên, đó là chủ nhân của nơi này, lần trước hắn còn từng ôm tiểu công chúa.
Cấm vệ nói với người bên cạnh: "Cảnh giác!"
Sau đó chạy tới trước mặt Trương Minh Hiên rồi hỏi: "Ngài có chuyện gì sao?"
Trương Minh Hiên ngẩng đầu ưỡn ngực, bất đắc dĩ phát hiện cấm vệ vẫn cao hơn hắn một cái đầu, nói: "Bản Hoàng thúc ra lệnh cho ngươi đi mua chút sữa bò mang về."
Cấm vệ nghe thấy lời tự xưng của Trương Minh Hiên thì ánh mắt cũng hơi thay đổi, hoàng thân quốc thích! Hắn đánh giá một hồi rồi mới phát hiện, hắn vẫn không biết rõ Trương Minh Hiên có thân phận gì.
Hoàng thúc? Là Hoàng thúc của ai? Hoàng thúc của Hoàng tôn? Hoàng thúc của Hoàng tử? Hay là Hoàng thúc của Bệ Hạ? Ngài phaari nói rõ tước vị của mình là gì nữa chứ! Trái lại hắn cũng không hề nghi ngờ rằng Trương Minh Hiên nói láo, dù sao Hoàng Hậu vẫn còn đang ngồi ở trong đại sảnh! Nếu nhận vơ là Hoàng thúc thì chỉ có chết!
Cấm vệ đáp lời: “Dạ!"
Hắn chạy ra ngoài, về phần đi đâu để kiếm sữa bò thì Trương Minh Hiên cũng không quan tâm.
Trương Minh Hiên hài lòng tươi cười trở về nhà bếp, cuối cùng mình cũng trở thành bậc bề trên rồi. Hắn mang theo tâm trạng vô cùng tốt đẹp mà đập mấy quả trứng gà cho vào trong chiếc tô lớn, sau đó đổ nửa cân đường cát vào, bắt đầu khuấy liên tục. Hắn khuấy không được một hồi thì có tiếng ồn ào truyền tới từ bên ngoài.
Trương Minh Hiên buông muỗng xuống rồi ra ngoài xem thử, chỉ thấy cấm vệ bê một cái thùng nước đứng ở trong sân, đám người Lý Thanh Tuyền thì vây quanh cấm vệ, tò mò nhìn vào bên trong cái thùng, tên cấm vệ thì cuống tay cuống chân.
Trương Minh Hiên vui mừng hô lên: "Về nhanh vậy sao?" Cấm vệ còn chưa lên tiếng, Lý Thanh Tuyền đa tò mò hỏi: "Đây là thứ gì? Ngươi muốn làm gì vậy?" Tấn Dương và Lý Trì cũng hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía Trương Minh Hiên.
Trương Minh Hiên vẫy tay nói với cấm vệ: "Mau lên, mau đem qua đây!" Hắn nói với giọng đầy bí ẩn: "Giữ bí mật!"
Cấm vệ thở ra một hơi, áy náy nhìn ba người một chút, sau đó bê chiếc thùng chạy tới chỗ Trương Minh Hiên.
Lý Thanh Tuyền không hài lòng nói: "Thần thần bí bí, ăn mà không ngon thì không thể không đánh ngươi!"
Trương Minh Hiên nhận lấy sữa bò rồi liền tiến vào nhà bếp, đóng cửa cái “cạch”.
Trương Minh Hiên nhìn thùng sữa bò to tràn đầy thì âm thầm tặc lưỡi, vắt bao nhiêu con bò mới được từng này đây! Hắn rót một phần sữa bò vào trong nồi, để lửa nhỏ làm nóng. Tiếp đó hắn đánh trứng gà, đánh một hồi rất lâu thì Trương Minh Hiên mới hài lòng, sau đó hắn đổ vào nồi sữa bò hơi sôi, nghiêng nồi sang một bên để khuấy, ngăn không để sữa bò làm chín trứng gà, tí nữa dể nguội rồi làm lạnh là hoàn thành.
Trương Minh Hiên đi ra khỏi nhà bếp, tiến vào đại sảnh. Chỉ thấy Lý Thanh Nhã và Hoàng Hậu đang nói cười vui vẻ, Lý Thanh Tuyền dẫn theo hai đứa nhóc chơi đùa với Nha Nha.
Hoàng Hậu thấy Trương Minh Hiên tới thì cười nói: "Cũng không biết não của Trương công tử lớn lên ra sao, mà lại có thể viết ra được loại truyện truyền kỳ như Tru Tiên, đã thế còn phát minh ra xe nôi, rồi còn sáng tác ra một bài hát như ‘Thiếu niên giang hồ’, thật không phải là người bình thường!"
Trương Minh Hiên ngượng ngùng cười nói: "Cũng bình thường thôi, chút thông minh vặt ấy mà, không thể sánh được với Thanh Nhã."
Lý Thanh Nhã cười nói: "Nghe bọn họ nói là ngươi đang làm đồ ăn cho bọn họ!"
Lý Thanh Tuyền ngẩng đầu tò mò hỏi: "Làm xong chưa?"
Trương Minh Hiên trả lời: "Sắp rồi, sắp rồi. Nhưng mà cần dùng linh châu Thủy Mạch một lúc!"
Lý Thanh Nhã cười nói: "Ta cũng rất tò mò không biết ngươi có thể làm ra thứ gì, linh châu Thủy Mạch ở ngay trên bàn, ngươi cứ cầm đi!"
Hoàng Hậu cũng cười nói: "Món ăn mà Trương công tử làm chắc chắn cũng rất không bình thường!"
Trương Minh Hiên tiến lên, cầm lấy linh châu Thủy Mạch trên bàn rồi chạy chầm chậm ra ngoài, nếu như người tu hành nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ khóc ròng ròng! Linh châu Thủy Mạch chính là tinh hoa của Thủy Mạch, đối với người tu hành có thuộc tính Thủy mà nói, nó chính là một thứ cực kỳ quý báu! Dù người tu hành có thuộc tính khác có được nó thì cũng có thể có tác dụng lọc sạch thể chất, làm sạch linh đài, giá trị không thua kém một món pháp bảo Thiên Tiên cấp Hậu Thiên. Mà món đồ quý giá như vậy lại bị đặt lên bàn một cách tùy tiện, không ai để ý, quả thật rất là vô nhân tính!
Trương Minh Hiên cầm linh châu Thủy Mạch chạy về nhà bếp, Lý Thanh Tuyền chớp mắt một cái rồi cũng vội vàng đi theo, hai cái đuôi nhỏ là Tấn Dương và Lý Trì cũng chậm chậm đuổi theo.
Hoàng Hậu hô lên ở phía sau: "Cẩn thận một chút!"
Mấy bóng người quẹo một cái rồi biến mất, cũng không biết có nghe thấy Hoàng Hậu nói gì hay không, cho dù là nghe được thì có lẽ là cũng chẳng thèm để ý mất!