Trương Minh Hiên hưng phấn khoa tay múa chân trước mặt Thông Thiên giáo chủ: "Đây là máy chủ," trước mặt hắn xuất hiện một cầu ánh sáng màu trắng ngà.
"Đây là máy khách." Trương Minh Hiên lại điểm tay vài cái, cạnh cầu ánh sáng lớn xuất hiện thêm vài cầu ánh sáng nhỏ, nối liền với cầu ánh sáng lớn bằng những sợi tơ mỏng manh mơ hồ.
Trương Minh Hiên vui vẻ giải thích: "Máy khách và máy chủ nối liền với nhau bằng một loại tín hiệu. Mỗi một máy khách đều có một tín hiệu riêng, máy khách có thể gửi thông tin cho máy chủ, thông qua máy chủ ghép đôi để liên hệ tới một máy khách khác và tiến hành trong đổi thông tin, chia sẽ hình ảnh video. Vả lại máy chủ còn có thể đăng tải các thứ, các máy khách sẽ tải nó về để sử dụng. . ." Trương Minh Hiên lưu loát nói xong, nói hết những gì mình có thể nghĩ tới ra, chờ mong nhìn Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ suy nghĩ một hồi mới đáp: "Rất đơn giản! Chỗ khó duy nhất là phủ sóng tín hiệu này khắp Hồng Hoang, Hồng Hoang thật sự rất lớn, trận pháp bao trùm cả Hồng Hoang lại chỉ có đại trận chu thiên tinh đấu và đại trận thiên la địa võng, nhưng sức tiêu hao của nó cực kì khủng bố."
Trương Minh Hiên mặt nhăn mày nhó nói: "Vậy nên làm gì bây giờ?"
Thông Thiên giáo chủ nhìn tiểu thế giới trong thức hải của Trương Minh Hiên cười nói: "Đó không phải là tài liệu hoàn hảo nhất à?"
Trong lúc Trương Minh Hiên ngây người chẳng hiểu gì, ông vươn tay cầm lấy tiểu thế giới Tru Tiên: "Tín ngưỡng là một thứ rất kì diệu, lúc nào cũng có dính liếu tới thần linh, sợi dây tín ngưỡng có thể vượt qua cả thời gian và không gian, không có tín hiệu nào có thể sánh bằng nó."
Trương Minh Hiên run sợ nói: "Sư phụ, ngài phải cẩn thận chút nha!"
Thông Thiên giáo chủ bóp tay lại, Trương Tiểu Phàm ngây ngốc trôi từ trong tiểu thế giới Tru Tiên ra ngoài, trong tay khác của ông bùng lên một ngọn lửa màu xám hỗn độn. Trương Minh Hiên lo lắng nhìn ngọn lửa đang bùng cháy, vừa cang thẳng vừa chờ mong.
Qua một lúc lâu, Thông Thiên giáo chủ mới vỗ tay nói: "Được rồi!" Tiểu thế giới Tru Tiên đã thay đổi hoàn toàn, trở thành một cầu ánh sáng màu bạc, chung quanh vờn quanh hai dây ruybăng nhỏ.
Thông Thiên giáo chủ vươn tay về phía Trương Minh Hiên, một giọt nước màu bạc hơi tối từ trong trán Trương Minh Hiên trôi ra, bay nhập vào trán Trương Tiểu Phàm, Trương Minh Hiên chợt thấy chóng mặt hoa mắt, người nhìn cũng suy sút hơn. Mắt Trương Tiểu Phàm trông lại sinh động hơn hắn, hắn cử động thử tay chân. Trương Minh Hiên và Trương Tiểu Phàm bốn mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông, có hơi kì dị đó nha!
Thông Thiên giáo chủ cười nói: "Như vậy là được rồi, đây là trận pháp! Trong mỗi một thứ mà ngươi gọi là máy khách khắc trận pháp này vào là được, trung tâm của trận pháp là sức mạnh tín ngưỡng." Nói rồi Thông Thiên giáo chủ biến mất vô tung, chỉ để lại Trương Tiểu Phàm và Trương Minh Hiên mắt to trừng mắt nhỏ.
Trương Minh Hiên cười nói: "Rất vui được gặp đạo hữu!"
Trương Tiểu Phàm trợn mắt khinh bỉ: "Tự nói chuyện với mình, đúng là có bệnh!" Cả hai nhìn nhau bật cười ha hả.
Trương Tiểu Phàm loé lên chui vào trong máy chủ, như Chúa sáng thế xây dựng cả đống thứ, nào là phân vùng video, nào là phân vùng trò chơi, rồi cả phân vùng sách các thứ, ...
Làm xong Trương Minh Hiên lại chìm vào giấc ngủ say, hắn mệt chết luôn được.
Ngày hôm sau, Trương Minh Hiên theo thường lệ bị Lý Thanh Tuyền gọi dậy, ôm cái đầu như ổ gà mở cửa ra.
Lý Thanh Tuyền kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên nói: "Ngươi làm sao vậy? Cứ như sắp chết rồi ấy."
Trương Minh Hiên trợn mắt khinh thường: "Tỷ mới sắp chết đó! Ta chỉ quá mệt mỏi thôi."
Lý Thanh Tuyền khinh bỉ: "Đúng là vô dụng, động vật như ngươi đã định trước là không tìm được phối ngẫu!"
Trương Minh Hiên hết biết nói gì luôn, còn phối ngẫu nữa chứ! Giờ các cô nương đều trưởng thành sớm vậy hở?
Trương Minh Hiên rửa mặt xong miễn cưỡng lấy lại tinh thần, ra ngoài mở cửa tiệm, quả nhiên không ngoài ý muốn, Trương Tuấn đã đứng gác bên ngoài từ sớm, chung quanh là cả đám fan cuồng mê sách.
Trương Tuấn kinh ngạc nhìn Trương Minh Hiên, mặt như hiểu rõ, cầm bản thảo, nhỏ giọng nói: "Mỹ nữ tuy tốt thật, nhưng cũng phải biết tiết chế chứ."
Trương Minh Hiên bộp cho Trương Tuấn một bàn tay, bất mãn nói: "Nói gì đó! Chỉ là hôm qua ta quá mệt mỏi thôi."
Trương Tuấn liên tục gật đầu: "Ta hiểu, ta hiểu mà!"
Sau đó nhìn đám fan cuồng đang vây kín bên ngoài: "Họ không biết có tiệm mới, phải làm sao đây?"
Trương Minh Hiên ngáp một đáp: "Ngươi dẫn họ qua đó là được rồi."
"Rồi những tốp sau thì sao? Đâu thể mỗi lần đều để ta dẫn đi như vậy?" Trương Tuấn hết biết nói gì luôn. Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút nhỏ giọng nói rằng: "Ngươi làm thế này, mỗi chỗ này khoảng một trăm mét tìm người, viết tấm bảng treo lên ghi là "Bút Thú thư ốc chuẩn bị bán bản Tru Tiên mới nhất", trải dài từ đây tới tiệm mới là được."
Trương Tuấn do dự: "Vậy sẽ tốn không ít tiền đâu!"
Trương Minh Hiên hào phóng nói: "Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải vấn đề ."
Trương Tuấn nghẹn lời nhìn Trương Minh Hiên nói: "Vấn đề là ta không có tiền!"
Trương Minh Hiên cầm một xấp tiền trong tay đưa cho Trương Tuấn nói: "Đây là hai quán, đủ chưa?"
Trương Tuấn vui sướng gật đầu: "Đủ, đủ rồi!"Nói xong hắn cầm cả xấp tiền chạy ra khỏi thư điếm.
Hắn vẫn chưa biết được rằng, thứ đang chờ đợi mình là gì đâu.
Trương Minh Hiên thương hại nhìn theo bóng Trương Tuấn, mong là ngày mai hắn sẽ vẫn yên lành! A-men!
Quyển lần này có cao trào điểm nhất đặc biệt, đó là cứu Bích Dao, tiếc là thất bại, không biết fan truyện sẽ bạo động thế nào nữa đây.
Trương Minh Hiên cười cười nhìn các fan sách đứng vây bên ngoài: "Cảm ơn các vị đã ưu ái!"
"Tru Tiên viết xong chưa?"
"Phải đó, một ngày không xem ta lại thấy khó chịu."
"Ha ha ~ biết được chúng ta ưu ái, ông chủ còn không mau viết nhiều chút."
"Ha ha ha ~ "
Trương Minh Hiên cười nói: "Các ngươi thích ta rất vui mừng cũng rất tự hào! Nhưng mà, các ngươi đọc truyện cũng cần tiết chế, tuyệt đối đừng để nó xen lẫn vào hiện thực. Có đôi khi diễn biến trong truyện phát triển không hợp ý các ngươi, các ngươi cũng đừng trút giận vào người chung quanh, như vậy là không tốt đâu. Dù sao gì cốt truyện phát triển là dựa vào tình tiết thúc đẩy, ngay cả ta cũng không khống chế được, tuyệt đối đừng tức giận làm mình bị thương! Tóm lại vẫn nên lấy cuộc sống hiện thực làm chủ, công việc, cuộc sống phải hài hoà với nhau. Câu chuyện trong tiểu thuyết chỉ là gia vị thêm vào, các người nói xem đúng không nào!"
"Ông chủ nói rất có lý, đây là lần đầu tiên có tác giả truyện khuyên nhủ chúng ta phải sống hiện thực không cần quá trầm mê vào tác phẩm đó! Ông chủ đúng là người tốt mà."
"Nói ra thật xấu hổ, ta chỉ lén chạy tới mua sách, giờ nên về rồi."
"Ông chủ đúng là tốt bụng, lần trước Bích Dao chết, ta còn trút giận lên con gái mình, đúng là đáng hổ thẹn mà."
Trương Minh Hiên cười hì hì, nói tiếp: "Như vậy mới đúng chứ, tóm lại chúng ta phải bình tĩnh phải hài hoà, phải nhớ cho kỹ, xúc động là ma quỷ."
"Phải rồi, lão bản! Khi nào thì Bích Dao mới được cứu sống? Trương Tiểu Phàm có tìm được Quỷ phù thuỷ không?"
Nụ cười trên mặt Trương Minh Hiên lại, hắn cười ngượng nói: "Đọc truyện, cứ đọc truyện là biết ngay ấy mà. Ta xin phép cáo từ trước." Nói rồi hắn quay đầu chạy ngay vào thư điếm, rầm một tiếng đống sập cửa thư điếm lại.
Bên ngoài đoàn người còn đang bàn tán xôn xao, đều đang khen Trương Minh Hiên là người tốt.
Qua một thời gian sau, Trương Minh Hiên mới lặng lẽ nhìn lén từ khe cửa ra ngoài, quả nhiên thấy có một hàng dài từ chỗ bảng báo kéo dài tới tận tiệm sách mới. Fan sách quay chung quanh cửa tiệm đã tản đi hết.
Trương Minh Hiên thừa cơ viết thêm tờ thông báo dán bên ngoài, ý đại khái là, tác giả đã không còn liên hệ gì tới thư điếm này, có việc muốn tìm tác giả xin mời tới Bút Thú thư ốc.
Trương Minh Hiên mới vừa dán xong thông báo quay trở về hậu viện, còn chưa uống xong ly trà, đã nghe tiếng đập cửa rầm rầm ở ngoài, làm Trương Minh Hiên hoảng hồn, tay run lên, cả ly trà đổ hết lên quần, làm hắn nóng tới nhe răng trợn mắt.