Chương 84: Nhất phi trùng thiên, pháp lực vô biên. Shared by: truyendichgiare.com === oOo ===
Ăn cơm trưa xong, Lí Khác rời đi cùng với hoàng tử công chúa.
Trương Minh Hiên như trút được gánh nặng, duỗi người thả lỏng. Kể chuyện xưa tới trưa thật là mệt mỏi!
Lý Thanh Tuyền vui vẻ chạy ra ngoài, Trương Minh Hiên kêu lên: "Này, ngươi làm gì vậy?"
Lý Thanh Tuyền cười hì hì nói: "Đi lấy Tru Tiên! Hôm nay Tru Tiên đã ra cuốn mới!"
Theo bản năng, Trương Minh Hiên chợt cảm thấy lạnh trong ngực, môi nở một nụ cười nói: "Đi đi!"
Lý Thanh Tuyền ghét bỏ nói: "Ngươi cười thật là xấu." sau đó quay đầu chạy ra ngoài.
Trương Minh Hiên nói thầm: "Ta cũng không còn cách nào a!" Do dự một chút, vẫn lặng lẽ đi theo.
Đang đi trên đường, Trương Minh Hiên đột nhiên phát hiện, từ khi nào thành Trường An lại có nhiều hòa thượng như vậy! Giống như một đám kính phản quang di động.
Trương Minh Hiên đi một hồi đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng nói chuyện.
"Cha, đừng ở đây bán giỏ trúc nữa, theo con về nhà đi! Phơi nắng phơi sương mỗi ngày cũng không bán được bao nhiêu, cha không thấy mệt sao?"
"Ta vui, đi về bán ngựa của ngươi đi, đừng làm phiền ta."
"Chẳng lẽ cha không ăn cơm trưa luôn sao? Từ sáng tới giờ có lẽ còn chưa ăn cơm phải không?"
"Ta có mang theo lương khô."
Trương Minh Hiên nhìn hai người cãi cọ liền nở nụ cười, thì ra là người quen!
Hai người quay đầu nhìn về phía Trương Minh Hiên, nhìn thấy hắn, trong mắt cả hai không khỏi hiện lên một tia xấu hổ.
Trương Minh Hiên rất hứng thú nhìn hai người nói: "Không nghĩ tới hai ngươi lại là cha con, khó trách ngươi chỉ cho ta con đường xa xôi như thế để mua ngựa, thì ra đó là con của ngươi!" Hai người đứng trước mặt Trương Minh Hiên đúng là ông lão hai ngày trước chỉ chỗ hắn mua ngựa, kẻ còn lại chính là tên bán ngựa. Ông lão cười khan nói: "Gia súc chỗ con trai ta là hàng tốt nhất đó."
Tên bán ngựa cũng cười làm lành: "Hóa ra là ngài! Cha, vị đây thực đúng là người tốt, con kể cho cha nghe người bỏ ra bốn xâu tiền mua lừa, chính là vị này đây."
Hai mắt ông lão đánh giá Trương Minh Hiên nói: "Hóa ra chính là ngươi! Làm nhiều việc thiện, nhiều con nhiều phúc!"
Trương Minh Hiên xua tay cười nói: "Nhiều con nhiều phúc thì thôi, con trai lớn rồi, còn muốn quản giáo cha mình, thực là đáng đánh đòn mà!"
Đúng vậy, ông lão gật đầu đồng ý, sau đó liếc mắt nhìn con trai.
Trương Minh Hiên cười nói: "Hai người cứ nói chuyện, ta đi trước." nói xong lại lắc đầu cảm khái "Ai da! Muốn con trai hiếu thuận thì phải đánh đòn nha!"
"Ui da, đừng đánh con nữa!" Trương Minh Hiên cười đắc ý bỏ lại tiếng kêu oai oái đằng sau, tâm trạng đã tốt hơn nhiều!
Trương Minh Hiên lặng lẽ đi tới bên cạnh thư điếm, quan sát một hồi, không có ai sao? Lần này may tới vậy sao? Hay là nói phương pháp dạy buổi sáng của ta có tác dụng.
Trương Minh Hiên mang theo một bụng nghi hoặc đi vào trong thư điếm. Đi vào mới phát hiện ở bên cạnh thư điếm là một đống rác! Nào là vỏ trứng, đồ ăn thối, những chất lỏng kỳ lạ, thế mà lại còn có cả đá tảng, Trương Minh Hiên kinh ngạc tới chút nữa đã cắn vào lưỡi. Là độc giả nào mà ác tới như vậy, dám dùng cả đá nữa sao?
Trương Minh Hiên nhẹ nhàng bước vào bên trong thư điếm, may mắn là bên trong vẫn rất sạch sẽ, chỉ thấy Lý Thanh Tuyền ngồi đó đang cầm sách .
Lý Thanh Tuyền bĩu môi: "Ai biết được, có lẽ chết rồi!"
Trương Minh Hiên không thể nói gì hơn, con bé này có thể nói chuyện dễ nghe một chút được không!
"Đúng rồi!" Lý Thanh Tuyền để cuốn sách xuống, ánh mắt nguy hiểm liếc nhìn Trương Minh Hiên: "Ngươi lại viết cái gì vậy?"
Trương Minh Hiên ngượng ngùng cười nói: "Không, ta có viết cái gì đâu!"
"Không viết cái gì? Vậy bên ngoài là chuyện gì chứ? Giống như lần trước vậy, bây giờ mới qua được vài ngày, ngươi lại muốn tìm chết sao?" Tiếp xúc với Trương Minh Hiên một thời gian ngắn, ngay cả từ "tìm đường chết" cũng học được.
Ánh mắt Trương Minh Hiên liếc quanh một hồi, vội vàng nói: "Ta đi xem bọn hắn thế nào rồi, ngươi cứ từ từ đọc sách đi." Nói xong thì chạy vào sân nhà bên trong.
Bên trong sân, Trương Minh Hiên dựa người vào cửa lớn nói thầm: "Thật là muốn chết, muốn chết mà!"
"Công tử, ngài làm sao vậy?" Một giọng nói vang lên bên cạnh.
Trương Minh Hiên bất ngờ hoảng sợ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoàng Bội đang chăm chú nhìn mình.
Trương Minh Hiên nén giận nói: "Ngươi xuất hiện lúc nào vậy? Không chút tiếng động nào, làm ta sợ muốn chết."
Hoàng Bội uất ức nói: "Thưa công tử, nô tỳ vốn là quỷ, đi lại tất nhiên sẽ không có tiếng động."
Trương Minh Hiên không thể nói được gì, nàng nói đúng mà.
Trương Minh Hiên lại nói: "Ngươi gọi bọn họ ra đây tập hợp."
Hoàng Bội cúi đầu đáp: "Vâng!"
Chỉ chốc lát, một đám quỷ và một gốc thụ yêu đều tập trung trong sân.
Trương Minh Hiên làm một bộ thầy giáo nghiêm khắc nói: "Cách quay hình ngày hôm qua ta dạy các ngươi, hiện tại ta muốn kiểm tra xem, các ngươi học được tới đâu rồi? Tới đây!" Một vài con quỷ bị dọa, thân thể run rẩy, vẻ mặt xanh xao.
Sau đó, trong sân vang lên từng trận gào thét, ngay cả bên ngoài cũng có thể nghe thấy. "A! Trương Minh Hiên! Ta muốn giết ngươi."
Một tiếng kêu tức giận vang lên, Trương Minh Hiên đang ngồi trong đại sảnh đột nhiên thay đổi sắc mặt. Còn chưa nghĩ được cách nào ứng phó thì một trận gió cuốn tới, đã thấy Lý Thanh tuyền đứng trước mặt.
Trương Minh Hiên gượng gạo phất tay nói: "Hi!" Bùm! Một trận bụi mù tung lên, Trương Minh Hiên mang theo tiếng kêu thảm thiết, ôm bụng bay mất hút phía cuối chân trời.
Giọng nói từ xa truyền về: "Ta sẽ còn trở lại."
Lý Thanh Tuyền vẫn một biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, tay chân còn ở thế ra đòn, lũ quỷ đứng chung quanh nhìn nàng mà trong lòng run lên từng chập.
Thở ra một hơi, Lý Thanh Tuyền thu quyền: "Đã cảm thấy tốt hơn nhiều."
Lũ quỷ theo bản năng rùng mình một cái, đồng loạt lui lại, sợ Lý Thanh Tuyền nhìn lại bản thân.
Một trận gió quét qua, thân hình Trương Minh Hiên xuyên qua từng tầng mây, bay lên không biết cao bao nhiêu rồi đột ngột hạ cánh, Trương Minh Hiên sợ tới mức la oai oái. Tuy hắn biết Lý Thanh Tuyền sẽ không hại chết mình, nhưng sợ thì vẫn sợ! Cảm giác từ trên cao rơi xuống làm con tim nhỏ bé của hắn muốn ngừng đập.
Trương Minh Hiên đột nhiên nghĩ tới, bản thân mình dường như đã đột phá luyện khí hóa thần rồi! Có thể bay rồi nha. Nhưng Trương Tiểu Phàm bị sư phụ luyện hóa, còn có thể hợp nhất sao? Theo bản năng thử hợp thể với Trương Tiểu Phàm, một cây Phệ Hồn Bổng chợt xuất hiện trong tay, quả nhiên vẫn được, sư phụ đúng là tài giỏi!
Sau khi hợp thể với Trương Tiểu Phàm, phương pháp phi hành tự nhiên xuất hiện trong đầu. Vừa nghĩ ngợi một lát, Phệ Hồn Bổng rồi đột nhiên trở lên lớn hơn, cố gắng trèo lên Phệ Hồn Bổng, trong lòng Trương Minh Hiên vừa khẽ động đậy, Phệ Hồn Bổng chợt bay về phía trước, Trương Minh Hiên sợ hãi kêu oa oa, tay chân luống cuống.
Một lát sau, khi đã quen với Phệ Hồn Bổng, cưỡi Phệ Hồn Bổng bay cao bay thấp, quét trái lượn phải, xuyên qua từng tầng mây sóng vai với chim bay.
Bay lượn từ xưa tới nay vẫn luôn là ước mơ của con người. Trên địa cầu mặc dù có khinh khí cầu, máy bay, thậm chí ván bay, nhưng đâu thể khiến con người tự do bay lượn vui sướng như thế này, cảm nhận trời đất bao la, chỉ mình ta tung hoành.
"Chơi vui không?" Chợt một giọng nói vang lên bên tai.
Trương Minh Hiên quay đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt Lý Thanh tuyền nhìn mình không hề vui vẻ gì.
Trương Minh Hiên kinh hãi hô to một tiếng: "Ta chạy!"
Tốc độ của Phệ Hồn Bổng đột nhiên tăng mạnh, kéo theo một đường sáng phía sau, phóng vọt đi.