Lý Thanh Tuyền lại nói thầm: "Chỉ có mình ngươi, ta trộm cũng không được bao nhiêu!""
Sau đó đưa mắt về phía Lý Thanh Nhã, ngọt ngào kêu một tiếng: "Tỷ tỷ.""
Trương Minh Hiên rùng mình theo bản năng, nhìn Lý Thanh Tuyền với vẻ kỳ lạ. Lý Thanh Nhã cười nói: "Đừng gọi tỷ, tỷ sẽ không chơi trò này với muội đâu.""
Lý Thanh Tuyền thất vọng nhìn bàn ăn, sau đó đôi mắt lại sáng lên, nhìn về phía Trương Minh Hiên nói: "Thứ này còn nữa không? Ta muốn nữa.""
Trương Minh Hiên nói: "Muốn thì tự mình làm.""
Lý Thanh Tuyền vui vẻ nói: "Một lời đã định.""
Nhai vài cái đã ăn xong bánh bao trong tay, ngọn lửa lại xuất hiện trong tay bắt đầu chế luyện, chỉ trong chốc lát trên bàn đã có một đám tiểu hồ ly.
Trương Minh Hiên vội vàng nói: "Đủ, đủ rồi.""
Lý Thanh Tuyền nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi! Hạ nhân trong nhà thì không cho.""
Trương Minh Hiên ăn cơm xong, rửa mặt một cái rồi bắt đầu làm việc, lướt qua một tiểu hồ ly trong tay, thần lực óng ánh, nửa ngày sau mới hoàn thành.
Lý Thanh Tuyền vui vẻ cầm tiểu hồ ly trong tay, cầm một cái lên nói: "Cái này cho mẫu thân."" Tùy tiện ném đi, tiểu hồ ly hóa thành một vầng sáng rồi biến mất trong không trung.
Rồi lại cầm hai tiểu hồ ly cười hì hì nói: "Đây là cho Bạch tỷ tỷ và tỷ phu."" Vừa ném đã biến mất vào không trung.
Lại cầm một tiểu hồ ly suy nghĩ một chút rồi nói: "Cái này cho Vạn Thánh tỷ tỷ nữa!""
Trương Minh Hiên vừa nhìn vừa không ngừng hâm mộ, khi nào thì bản thân hắn mới có được loại năng lực này! Xoay người quay lại phòng, cầm lấy bản thảo ghi chép rồi ra ngoài.
Không hề nghe thấy Lý Thanh Tuyền vẫn còn đang tiếp tục nói thầm: "Cái này cho dì Ngọc Diện, đây là cho Vạn Tuế Lão gia gia."" Từng vầng sáng từ trong nhà phóng lên cao.
Lý Thanh Tuyền cầm hai con tiểu hồ ly cuối cùng trong tay, do dự một chút rồi nói: "Thôi, tiện thể cho bọn họ hai cái."" Tùy tay ném lên không trung.
Trương Minh Hiên ra khỏi thư điếm, Trương Tuấn đã chờ bên ngoài, oán giận nói: "Hôm nay ngươi chậm quá rồi đấy!""
Trương Minh Hiên đưa bản thảo ghi chép cho Trương Tuấn nói: "Lần này là ta sai, về sau sẽ không vậy nữa.""
Trương Tuấn cũng không tin lời Trương Minh Hiên nói: "Sao có thể? Chẳng lẽ mới sáng sớm ra mà ngươi đã có thể chờ ta ở đây ư?""
Trương Minh Hiên cười thần bí nói: "Một lát nữa huynh sẽ biết, nhanh đi in sách đi.""
Trương Tuấn cười nói: "Gắng sức làm cho tốt đi!"" Lắc đầu rồi ra ngoài.
Trương Minh Hiên xoay người đi vào sân sau, dẫn một con lừa nhỏ ra, cưỡi nó đến thư điếm Bút Thú, tâm trạng vô cùng tốt! Trương Minh Hiên vừa đến thư điếm Bút Thú, đã thấy bên ngoài có một đám người vây quanh.
Khi Trương Minh Hiên đến lập tức thu hút sự chú ý của họ, họ lên án công khai ngay tại chỗ: "Tác giả đáng chết, ngươi dám viết Bích Dao chết!""
"Tiểu công tử thật nhẫn tâm mà!"" Là một nữ độc giả.
"Trương Tiểu Phàm đã đủ thê thả, sao ngươi còn viết như vậy?"" Có người lớn giọng thét to.
Trương Minh Hiên xoay người xuống lừa, cúi đầu xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, thật sự có lỗi với các vị. Mọi người yên tâm, tình tiết tác phẩm sau này vô cùng tốt đẹp, ta đảm bảo Trương Tiểu Phàm sẽ khổ tận cam lai.""
"Bích Dao đã chết, cho Trương Tiểu Phàm và Tuyết Kỳ ở cùng một chỗ đi!""
"Đúng đúng, tác giả mau cho ý kiến đi.""
"Chúng ta đều không muốn bi kịch!""
Trương Minh Hiên cười làm hòa rồi đi vào bên trong nói: "Yên tâm đi! Trương Tiểu Phàm và Tuyết Kỳ sẽ tốt thôi, bọn họ sẽ ở cùng nhau."" Trương Minh Hiên chen vào thư điếm, sau đó thở phào một chút, thật sự mệt mà! Thật sự sợ bọn họ bỗng xúc động vây lại động tay động chân với hắn.
Trương Minh Hiên ngạc nhiên khi phát hiện ra bên trong thư điếm có người, nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi là Vương Tinh đúng không!""
Vương Tinh trong quầy vội vàng hành lễ: "Ra mắt công tử!""
Nhìn xung quanh một vòng rồi nói: "Ngươi làm gì thế?""
Vương Tinh cung kính trả lời: "Bẩm công tử, Trương công tử ra ngoài có chút việc, mời tiểu thư tạm thời giúp đỡ trông coi thư điếm.""
Trương Minh Hiên gật đầu hiểu ra, thì ra Trương Tuấn đi tán gái!
Trương Minh Hiên nhìn ra ngoài cửa rồi nói: "Sao bọn họ không vào trong?""
Vương Tinh lo lắng trả lời: "Bời vì có quá nhiều người, đứng trong phòng không hết, ta sợ xuất hiện nguy hiểm, nên đã đuổi họ ra bên ngoài trước.""
Lo lắng thấp thỏm nhìn Trương Minh Hiên, sợ Trương Minh Hiên không vui sẽ trách phạt hắn.
Trương Minh Hiên giơ ngón tay cái lên nói: "Làm rất tốt.""
Vương Tinh mới thấy yên lòng, vị tiểu chủ nhân này vẫn hiểu đạo lý một chút.
Lúc này, trong túi Trương Minh Hiên vang lên từng tiếng chuông.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Tinh, Trương Minh Hiên cầm điện thoại ra, mở màn hình, mở TT ra, chỉ thấy hình ảnh nửa người của Lão Chu đang không ngừng nhấp nháy. Trương Minh Hiên nhấn một cái, tiếng của Lão Chu phát ra: "Đại nhân, chúng ta đã đưa hàng hóa đến, nhưng bên ngoài có quá nhiều người, chúng ta không vào được.""
Trương Minh Hiên nói với màn hình: "Thấy nhà lớn bên cạnh không? Đều là của ta, đưa vào trong nhà lớn đó đi.""
Lão Chu: "Vâng! Thưa Đại nhân.""
Vương Tinh tò mò khi thấy Trương Minh Hiên nói chuyện với màn hình, trong mắt thoáng qua một chút thèm muốn, đây là bảo bối gì vây? Lại có thể nói chuyện được!
Trương Minh Hiên nói với Vương Tinh: "Nơi này giao lại cho ngươi, ta ra ngoài một chút.""
Vương Tinh hành lễ nói: "Vâng!""
Trương Minh Hiên ra ngoài cửa lớn. cười hề hề ôm quyền nói: "Lát nữa sẽ đưa Tru Tiên tới, phiền mọi người nhường đường một chút.""
Mọi người cười toe toét dạt ra hai bên đường, chừa cho Trương Minh Hiên một con đường.
Trương Minh Hiên ra khỏi đám người, bước vào nhà lớn bên cạnh, trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, dẫn một đoàn người tiến vào bên trong.
Trong nhà lớn, một lũ yêu ma quỷ quái cũng phát hiện ra Trương Minh Hiên mang theo một đoàn người kéo xe vào, tò mò nhìn từ xa.
Trương Minh Hiên cho bọn họ kéo xe vào đại viện, nói với Lão Chu bên cạnh: "Bao nhiêu chiếc?""
Lão Chu khom người cung kính nói: "Đại nhân, ở đây có tổng cộng 1000 chiếc.""
Trương Minh Hiên khẽ nhỏ giọng nói: "Một chiếc 50 đồng, 1000 chiếc là 50 xâu ư? !""
Lão Chu cúi người khom lưng nói: "Đại nhân, ngài tính không sai?""
Trương Minh Hiên do dự một chút, ngượng ngùng nói: "Cứ vậy đi! Lần sau các ngươi đưa hóa đơn đến rồi nhận tiền.""
Cảm thấy mặt mình như phát sốt! Việc này xem như khất nợ tiền lương của người làm công rồi!
Mấy người thợ thế định mở miệng lên tiếng, Lão Chu đã vội vàng nói: "Có thể, có thể! Ta cảm thấy 50 đồng một chiếc là nhiều rồi, cứ 5 đồng một chiếc đi.""
Toàn bộ đám thợ thầy thế đều ngạc nhiên, nhìn Lão Chu với vẻ không vui, cái này không phải chặt đường tiền bạc của người khác ư?