- Ta là ai. . . - Đây là đâu? Đây rốt cuộc là địa phương nào, một mảnh đen sì nhưng lại rất ấm áp. Cảm giác hình như bên cạnh có một người nào đó, thật đói. . .rất muốn ăn một chút gì. Tại sao mình lại ở đây nhỉ, hình như mình chia tay với bạn gái, sau đó băng qua đường, sau đó liền. . . hết rồi? Chẳng lẽ . . . Cầu Nại Hà đâu? Canh Mạnh Bà đâu? Đậu xanh! Nguyên lai là trùng sinh, xem tình huống này, hình như là trùng sinh vào trong bụng người ta rồi. Xem ra nhân sinh thêm chút điểm xanh, sinh hoạt mới càng thêm đặc sắc. Thật đói. Trước hít một chút dinh dưỡng đã. A! Tiểu tử bên cạnh lại dám đá lão tử, tốt xấu gì lão tử cũng sống hơn ngươi 20 năm, còn không đạp lại một đứa bé như ngươi sao?! Móa! Chân của lão tử không còn khí lực, cái tên này đoạt dinh dưỡng ghê gớm thật! Khốn nạn, dù sao cũng là thân huynh đệ, ngươi muốn mưu sát ta ở trong bụng mẹ sao?! Trước kia hắn cũng từng nghe nói sự kiện song bào thai có đoạt dinh dưỡng, hiện tại không ngờ lại phát sinh trên người mình. Không lẽ vừa mới trùng sinh lại treo? Sau một hồi lâu, cảm giác được đối phương đã ngủ say, hắn mới có thể hấp thu chút dinh dưỡng, thế nhưng một chút này lại quá ít. Cuộc sống như vậy cứ kéo dài mấy tháng. Ngày này, cuối cùng cảm giác được mình có thể đi ra, nếu như không ra liền sẽ chết đói. Nhìn tiểu mập mạp bên cạnh một chút, y tối thiểu mười cân đi. Nhìn lại mình một chút, đoán chừng chưa tới được hai cân, không biết có thể tiếp tục sống sót hay không, nghiệp chướng a. Nhưng cho dù là như thế cũng phải liều mạng chui ra trước, cái tên mưu sát huynh trưởng khốn kiếp này. May mắn cái trên mưu sát huynh trưởng này ăn nhiều, hiện tại đang ngủ. Cho nên nhân cơ hội này, phải tranh thủ thời gian chui ra mau! Đây là một cái phủ đệ có diện tích cực lớn, nhìn qua liền biết không phải nơi người bình thường có thể ở lại, cứ mỗi mười trượng đều có trọng binh trấn giữ. Trong đêm khuya hàn phong gào thét, mấy người thị nữ chà xát hai tay, thồi phù phù lấy hơi nóng, tuy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn có chút phát run nhưng lại không dám di chuyển một phân. Tối nay phu nhân lâm bồn. Trong phòng, pháp khí tản ra ánh sáng ấm áp, chiếu cái chỗ ngồi cực kỳ xa hoa kia lấp lánh óng ánh, còn phản quang. Thật sự có thể sáng mù mắt người ta. - Phu nhân, dùng thêm chút sức, cố gắng lên! Theo âm thanh bà mụ trợ lực, phu nhân trên giường vẻ mặt kéo căng, có chút tái nhợt, mồ hôi đã dính đầy cái trán, từng sợi tóc xanh dính ở bên trên. Biu một tiếng. Nhân vật chính thuận lợi trượt ra. Lần trượt này khiến cho mọi người trở tay không kịp, trực tiếp từ trên giường trượt xuống mặt đất, có lẽ do trên người có dịch nhờn, còn trượt ra thêm cả mét. Bà mụ xem như "thân kinh bách chiến", nhưng loại tình huống này bà ta cũng mới thấy lần đầu tiên gặp qua, quả thật là tiền vô cổ nhân. Hài tử trượt trên mặt đất căn bản không có khóc rống, thậm chí còn mở to mắt dò xét chung quanh. Đậu xanh! Đây tuyệt đối là gia đình giàu có, mém chút nữa sáng mù mắt ta rồi. Khó trách người khác đều nói đầu thai là việc cần kỹ thuật, giống lần này, mình trực tiếp sinh ra ở trên đỉnh. - Còn thất thần đứng đó, mau nhanh bọc lại! Trên mặt bà mụ không có nụ cười vui vẻ, thậm chí lộ ra vẻ ngưng trọng. Phu nhân trên giường mang theo nụ cười hiền hòa, vô lực nói ra: - Trương bà, mang hài tử đến cho ta nhìn một chút. Trương bà có chút lưỡng lự, trầm giọng nói ra: - Phu nhân, ngài phải chuẩn bị tâm lý. Nói xong liền lui về phía sau mấy bước. Thị nữ ôm hài tử đi tới. Phu nhân trên giường vốn hết sức vui sướng, nhưng nhìn con của mình, sắc mặt vui sướng đột nhiên lại cứng đờ. Đây chính là mẹ của mình sao? Thế mà mỹ lệ như vậy, mặc dù vẻ mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không che giấu được cỗ khí chất không tầm thường kia. Chẳng qua là nụ cười này vì sao lại cứng đờ, thật đói a. . .lại không ăn liền phải chết. Cầu sữa mẹ. - Phu nhân, đứa nhỏ này chỉ sợ không sống qua tối nay. Trương bà bên cạnh nói nhỏ một tiếng. Phu nhân trên giường không có lên tiếng, mặc dù lần thứ nhất sinh con, nhưng cũng đã gặp nhà khác, đứa nhỏ này lại nhỏ như thế. Chỉ sợ còn chưa tới hai cân đi. Vừa định nói chút gì đó, phu nhân cảm giác bụng lần nữa tê rần. Trương bà tầm mắt sáng lên: - Ông trời phù hộ a! Còn một đứa! Nhìn mình cách xa mẫu thân, trong lòng cũng ngũ vị tạp phần, nếu không phải mình thể hư không đoạt lại tiểu tử kia, có thể biến thành cái dạng này sao? Thật đói. . .đói đến mức ngay cả khí lực khóc cũng không có. Oa . . . Một tiếng âm thanh vang dội bỗng nhiên vang lên tựa như chiến thần hàng thế. - Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, là một tiểu tử béo mập. Trương bà ôm hài tử trong ngực, tiểu tử này vươn ra liền nặng gần mười cân, về sau chắc chắn trở thành ngươì hữu dụng. Phu nhân trên giường nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ hài tử mập mạp xuất hiện mang đến cho nàng hy vọng mới. Mà tiểu tử béo này cũng là mở mắt, mang theo tò mò dò xét chung quanh. Hai đứa bé đặt chung một chỗ, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng. Một tên gầy như que củi, một tên béo béo mâp mập. Mau cho ngụm sữa. . . sắp chết a. Mí mắt đã sắp có chút không mở ra được, tiểu tử này thế mà lại lộ ra nụ cười gian xảo đối với mình, khẳng định là cố ý. - Trương bà! Gọi người tới trị liệu! Phu nhân nhìn nhi tử, nhịn không được hô lên, đều là thịt trên người mình rơi xuống, làm sao có thể nhẫn tâm. Trương bà nhìn thoáng qua, cúi đầu thì thầm ở bên tai phu nhân: - Phu nhân, đứa bé này sợ phải chết yểu, nếu lão gia biết việc này, e rằng sẽ giận chó đánh mèo phu nhân, đây là điềm không may. Nghe thấy Trương bà nói, phu nhân trầm ngâm, phu quân trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, lên chức nhanh chóng, nếu như thành sẽ làm rạng rỡ tổ tông, nếu như thất bại. . .chỉ sợ sẽ rơi đầu. Lúc này nếu để cho phu quân biết hài tử xuất sinh liền chết yểu. . .không được. . .không thể như thế được. Nhưng đây chính là con của mình . . . - Không còn cách nào khác. . . Phu nhân còn chưa nói hết lời, Trương bà liền thấp giọng nói ra: - Phu nhân ngài yên tâm đi, sự tình giao cho ta tới xử lý, vừa rồi cũng chỉ có tiểu công tử phát ra tiếng khóc, đại công tử không có, tôi tớ phía ngoài chỉ nghĩ phu nhân sinh một đứa, về phần thị nữ trong phòng cũng không phải vấn đề to tát gì. Nói đến mức này, phu nhân trên giường lộ ra vẻ vô cùng phức tạp, nội tâm giãy dụa không phải người thường có thể ngĩ. Một phương diện không bỏ được hài tử, một phương diện không muốn để cho phu quân bởi vì chuyện này mà phân tâm, dù sao mấu chốt là hài tử này cũng sẽ chết yểu. Trương bà thấy phu nhân chấp nhận, một hơi liền ôm lấy hài tử gầy như khoanh củi. Lão bà vẻ mặt tàn khóc này muốn làm gì? Vừa nhìn liền biết không phải là người tốt lành gì. Đừng có bị bà ta lừa a, ta chẳng qua là bị đói, cho ngụm sữa liền tốt. Cuối cùng nhìn thoáng qua đệ đệ, thế mà tên khốn kia mang theo nụ cười nhìn mình rời đi, CMM! Vốn tưởng rằng mình sinh ra ở trên đỉnh, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy, mình quả thật sinh ra ở tầng dưới chót, căn bản không có quá trình. Nhìn ác nữ đặt mình ở ven đường, hắn liền hận không thể cắn chết bà ta. . - Tiểu tử, chết cũng chớ có trách ta, muốn trách thì trách ngươi sinh lầm nhà, ta cũng chỉ thay người làm việc. Theo ác nữ xoay người rời đi, nhân vật chính của chúng ta cảm giác mình sắp treo, lạnh quá, thật đói. . . cho nhụm sữa a.