Dạ Côn thầm cười khổ, đệ đệ à, ngươi như thế về sau sẽ không cưới vợ được đâu, cho nên tranh thủ thời gian thọc đệ đệ. - Đại ca, ngươi chọt ta làm gì? Dạ Tần nghi hoặc hỏi, gương mặt kia phảng phất đang nói, có chuyện gì quan trọng hơn việc học tập chứ. - Ba Uyển Thanh muốn đến nhà chúng ta, ngươi đã quên sao? Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, tên đệ đệ này a, ngươi không phải muốn nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng sao? Đại ca tạo cơ hội cho ngươi như thế, muốn học tập như vậy à, về sau không muốn cưới vợ sao? Dạ Tần nghe xong, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: - Đúng đúng đúng, ta kém chút quên. Vừa rồi vẫn luôn suy nghĩ đến tiết Khánh Nguyên tháng sau. - Có thể đi rồi chứ? Ba Uyển Thanh nói nhỏ. Dạ Côn nhẹ gật đầu, thủ vệ trưởng Trương Thiên Thiên một bên hết sức nghi hoặc, hai vị công tử thế mà mang nữ oa về nhà? Này . . . Hình như là con gái huyện trưởng. Ba Uyển Thanh để thị vệ tùy thân dắt xe ngựa theo sau lưng, theo Dạ Côn đi bộ. Cách đó không xa, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhìn bóng lưng mấy người, có chút nghi hoặc. - Dạ gia huynh đệ kia như thế nào đi cùng Ba Uyển Thanh rồi? Nguyên Chẩn tò mò hỏi, chẳng qua là dáng vẻ có chút không vui. - Đây cũng không phải là chuyện tốt, cha Ba Uyển Thanh chính là huyện trưởng, bọn họ chơi chung một chỗ, rất bất lợi cho chúng ta. Phong Điền tuổi nhỏ đã biết lợi và hại trong đó, cuối cùng vẫn là do nhận lấy một chút ảnh hưởng của gia tộc. Nguyên Chẩn đá đá vụn dưới chân, nhỏ giọng nói ra: - Nhà chúng ta cũng không phải dễ trêu, tại An Khang châu cũng có người. Nếu như Dạ Côn tại nơi này, khẳng định sẽ cảm thán một thoáng, hai hài tử thật sự là nhân tiểu quỷ đại, còn chưa lơn hẳn đây. - Không bằng tại tiết Khánh Nguyên cho bọn họ đẹp mặt? Phong Điền mang theo nụ cười xấu xa nói ra, rất có tiềm lực làm người xấu. - Thật sự là ý kiến hay, Dạ Côn kia được lão sư khen ngợi, không phải chỉ là vẽ một bức tranh à, trong nhà của ta có nhiều. Nguyên Chẩn khinh thường nói ra. Nói xong hai đứa bé liền lén lén lút lút thương lượng. Một bên khác. Dạ Tần hôm nay tựa hồ có chút ngại ngùng, ánh mắt lơ lửng không cố định, muốn cùng Ba Uyển Thanh nói chuyện với nhau, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải. Sau một hồi lâu, rốt cục đi tới cửa chính Dạ phủ, bên trên tấm bảng Dạ phủ phủ đầy tro bụi, không biết còn tưởng rằng đây là nhà hoang. Dạ Tần tự mình chạy đi, đẩy tướng môn ra, liền liên xưng hô cũng thay đổi: - Uyển Thanh, mau vào nhà. Nhìn bộ dáng nhỏ kia một chút, tựa hồ không đợi được, Dạ Côn lắc đầu, ngươi thế này cũng quá lộ liễu đi. Dạ Côn khẽ cười nói: - Mời vào. Ba Uyển Thanh mang theo nụ cười nhạt nhẹ gật đầu, đi vào bên trong Dạ phủ, tò mò nhìn quanh. Nghe cha nói qua lúc Dạ gia xuất hiện mình còn chưa ra đời, hai vợ chồng cũng ít đi ra ngoài, vật dụng thường ngày đều là do người dưới mua sắm. Có một lần nghe lén cha và người khác nói chuyện với nhau, Dạ gia này tựa hồ là bàng chi bị vứt bỏ, chỉ có dòng họ Dạ gia, không được hưởng thụ phúc lợi Dạ gia mang tới. Nếu như có thể hưởng thụ, Dạ gia cũng sẽ không suy bại như thế, mỗi ngày đều sẽ có người tới bái phỏng giống như nhà mình vậy. Có đôi khi cha đều không muốn tiếp khách. Bất quá hôm nay có thể bái phỏng Dạ gia, cũng là trong lòng hiếu kỳ, dù sao uy danh của Dạ gia mọi người đều biết. Mặc dù chỉ là bàng chi bị vứt bỏ, nhưng tốt xấu gì trước kia cũng ở Dạ gia. Lúc này Dạ Minh đang ở tiền viện tu bổ nhánh hoa, bộng dáng hết sức nhàn nhã, bất quá cho người cảm giác có chút giống thiếu gia ăn chơi, nhất là còn khẽ hát, nếu như lúc này trên tay nâng cái lồng chim, hình ảnh kia liền càng hoàn mỹ. Ở trong đầu Ba Uyển Thanh, mặc dù là bàng chi Dạ gia, nhưng hành vi và cách cư xử cũng sẽ trang nghiêm vừa vặn, nhưng nam nhân ở trước mắt, hoàn toàn lật đổ cách nhìn của nàng đối với Dạ gia. Khó trách lại bị Dạ gia xoá tên, cũng không phải là không có nguyên nhân. Lúc này Dạ Minh tu bổ lấy nhánh hoa, lên tiếng nói ra: - Trở về rồi à, tranh thủ thời gian đi tắm, sắp ăn cơm rồi, bằng không thì mẫu thân các con sẽ nổi bão. - Cha. Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở cha một chút, có người ngoài ở đây. - Làm sao vậy? Dạ Minh quay đầu tò mò hỏi, lập tức thấy được Ba Uyển Thanh, y cũng sững sờ. Dạ Côn thấy cha biểu lộ bộ mặt, loại chuyển biến kia khiến người xấu hổ, tựa như một kẻ lưu manh biến thành một tên chính nhân quân tử. Giả rõ ràng như vậy, là sợ người khác không nhìn ra được sao . . . - Nguyên lai có khách tới à? Bỗng nhiên Dạ Minh đè thấp tiếng nói, chất giọng trầm trầm, loại khí thế không giận tự uy một thoáng liền tản ra, bộ dáng đại lão. Hai tên hỗn tiểu tử, dẫn bạn học về nhà lại không lên tiếng, thật khiến mình thất thố mà. - Cha, thanh âm của ngài làm sao nặng như vậy? Nhiễm phong hàn sao? Dạ Tần nghi hoặc hỏi, vừa rồi còn rất bình thường, làm sao đột nhiên lại biến. Trong lòng Dạ Côn thở dài, ngươi tên hố cha này, khó trách cha lại muốn đánh ngươi. Xác thực, Dạ Minh thật muốn hung hăng đánh nhi tử hai lần, tiểu tử này khẳng định là đang trả thù mình! Vậy cũng đừng trách cha lòng dạ độc ác, mật báo cho mẫu thân ngươi. - Khụ khụ khụ, hôm nay phong hàn bức bách, giọng nói vi phụ quả thật có chút dị thường. Dạ Minh thuận theo nói ra, cảm giác rất xấu hổ a, may mắn chẳng qua là một nữ oa oa, hẳn là sẽ không suy nghĩ nhiều đi. Ba Uyển Thanh nghĩ thầm, người Dạ gia, quả nhiên như thế. . .thật không biết dùng từ ngữ gì để hình dung. Nói tóm lại, hai chữ, tan vỡ . . . - Bá phụ, ngài tốt. Ba Uyển Thanh cung kính hô, loại lễ nghi trưởng bối vẫn phải có, chỉ là trong lòng có chút ít thất vọng mà thôi. Dạ Minh tựa hồ có thể thấy dị thường trong ánh mắt nữ oa oa, y có chút buồn bực. - Ngươi tốt, ngươi tốt, hoan nghênh tới làm khách, Tần Tần, thất thần làm gì, đi châm trà mau. - Vâng. Dạ Tần hấp tấp chạy đi châm trà. Dạ Minh khẽ cười nói: - Côn Côn, dẫn bạn học vào trong nhà ngồi đi, đừng đứng đấy. - Vâng. Dạ Côn nhẹ gật đầu, dẫn theo Ba Uyển Thanh đi vào trong hành lang, Dạ Tần cũng vui vẻ bưng trà đi tới. Đông Môn Mộng từ nhà bếp đi ra, đi đến bên cạnh Dạ Minh, tò mò hỏi: - Tiểu cô nương kia là ai? - Há, hài tử mang về nhà, hẳn là học cùng trường. Dạ Minh thấp giọng nói ra. Không thể không nói, không bước ra khỏi cửa, tin tức xác thực không linh thông, người cũng không nhận ra. - Cùng trường? Đông Môn Mộng nghi ngờ một thoáng, nhìn về phía Ba Uyển Thanh, lại nhìn tiểu nhi tử một chút. Dạ Minh cười nhẹ nói: - Ây da, con của chúng ta hình như có chút dị thường. - Quả thật có chút dị thường. Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu, tuổi còn nhỏ đã ưa thích nữ hài tử, thật sự giống hệt cha ngươi. Nếu Dạ Minh biết, khẳng định sẽ phản bác một hồi, ta khi còn bé nào có, thời điểm lớn như vậy còn đái dầm đây. - Tần Tần, dẫn bằng hữu về nhà chơi hả. Đông Môn Mộng đi vào trong đại sảnh, ôn nhu cười nói. Ba Uyển Thanh đứng dậy, cung kính hô: - Bá mẫu, ngài tốt. Nhưng mà trong lòng vẫn hết sức cảm thán, bá mẫu thoạt nhìn không giống bình thươn ̀ g, cùng bá phụ so ra, khác biệt như trời với đất. Cảm giác rất không đối xứng đôi.