Dạ Tần bất đắc dĩ, cảm giác đại ca đã xa cách mình. . . có thế tử liền quên đệ đệ. - Tam ca, biết con ngươi ngày mai làm lễ thành nhân, đệ cố ý tới chúc mừng, đây là một chút tấm lòng của đệ, đừng ghét bỏ. Chỉ thấy Dạ Chiếu mở bàn tay ra, giới chỉ trữ vật trên ngón trỏ nhẹ nhàng lấp lóe, một cái hộp gấm liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Dạ Minh gạt ra một nụ cười: - Tứ đệ khách khí, không ngại ngàn dặm xa xôi đến, tam ca đã rất vui mừng. - Tam ca, không nhìn lễ vật đệ tặng sao? Bầu không khí trên bàn cơm một thoáng liền chìm xuống rất nhiều. Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nghĩ thầm, Dạ gia này xem ra cũng không phải đèn đã cạn dầu, tiếu lý tàng đao, giống như hận không thể giết chết đối phương vậy. Nụ cười Dạ Minh dần dần thu vào. Chỉ thấy Dạ Chiếu đột nhiên hướng về phía Diệp Ly cười nói: - Cháu dâu, đây vốn chính là đưa cho các ngươi, các ngươi nhận tương đối phù hợp. Hiện tại ở trong lòng Diệp Ly chỉ có một ý nghĩ, đó chính là cấm lấy chiếc đũa trên bàn, cạy cái trán con hàng này ra, ngươi không biết chọn Nhan Mộ Nhi bên cạnh sao? Dạ Chiếu dĩ nhiên sẽ không chọn Nhan Mộ Nhi ra tay, Thái Kinh Nhan gia, Dạ Chiếu không muốn đi trêu chọc, nhưng cũng không phải không dám. - Ta nghe phu quân. Diệp Ly dĩ nhiên sẽ không đi tiếp, ném cái vấn đề khó khăn này cho Dạ Côn, xem ngươi có tiếp hay không. Dạ Côn kỳ thật có thể ý thức được, quan hệ giữa phụ mẫu và thúc phụ không tốt, nhìn cha một chút đi, mặt đều đen cả rồi. Nhưng người ta là tới chúc mừng mình, về tình về lý đều phải nhận, dù gì cũng là trưởng bối. Không nhận liền đuối lý, sau đó liền yếu thế, tên thúc phụ này không đơn giản. - Nếu là một phen tâm ý của thúc phụ, phu nhân cứ nhận đi. Dạ Côn cũng không có tự mình đi nhận, mà là để Diệp Ly đi nhận, như thế sẽ không tồn tại phần yếu thế, lại nói, thúc phụ này ngay từ đầu liền hướng phía Diệp Ly nói, để Diệp Ly nhận cũng không sao. Lão bà nhiều, vẫn có chút tác dụng. Diệp Ly hận không thể hung hăng đâm cái đầu trọc kia một cái, hãy đợi đấy. . . Diệp Ly hai tay đón lấy, giọng dịu dàng nói ra: - Cảm ơn thúc phụ. - Khách khí, mở ra xem một chút đi, ngươi sẽ thích. Dạ Côn chắp tay cười nói: - Thúc phụ tặng lễ vật tự nhiên trân quý, hiện tại mở ra sẽ rất thất lễ. Dạ Côn cảm giác lễ vật này sẽ không phải thứ tốt lành gì. Dạ Chiếu nhìn vị chất nhi đầu trọc này, tuổi không lớn lắm, tâm tư lại kín đáo như vậy, hoàn toàn giống như tình báo nói. - Đều là người một nhà, không câu nệ tiểu tiết. Xem ra đây là quyết tâm muốn mình mở ra. Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng một bên không nói chuyện, muốn nhìn xem Côn Côn xử lý chuyện này như thế nào, dù sao bọn nhỏ sắp đi An Khang châu, người ở đó cũng không phải thứ hiền lành gì. Diệp Ly nâng hộp quà trong tay, từ xưa tới giờ chưa từng có cảm giác biệt khuất như thế, thật muốn lật bàn a. Bản tôn một câu liền diệt ngươi! Nhưng bỗng nhiên lại nhớ tới phụ thân dạy bảo, đối mặt địch nhân, đừng nhất kích miểu sát, mà phải khiến cho y tuyệt vọng từ từ chết đi. Nhất kích miểu sát, đây là chuyện đám mãng phu mới làm. - Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Dạ Côn biểu hiện không kiêu ngạo không tự ti, cũng không có dấu hiệu nổi giận, chuyện này khiến Dạ Chiếu rất không dễ chịu. Diệp Ly từ từ mở hộp quà ra, chỉ thấy trong hộp có một cây trâm cài tóc bằng vàng ròng, từ thiết kế xem ra, hẳn là xuất phát từ tay đại sư ở Thái Kinh, tinh mỹ cực đẹp. Nếu như là trâm cài đầu bình thường, vậy cũng không có gì, nhưng kiểu dáng của cây trâm này có chút đặt biệt. Bên trong xa hoa còn mang theo một cỗ ý vị sâu xa. Người trong nhà nhìn thấy cây trâm này, vẻ mặt chìm xuống, cũng chỉ có Dạ Côn duy trì đường cong nơi khóe miệng. Đưa ô, đó là kiêng kị, cũng có thể nói là chúc ngươi thê tử ly tán. (Dịch: Ô/Dù còn được gọi là tán, ở đây chỉ cây trâm có hình dáng giống như cây dù/ô) Dạ Côn làm sao không biết, Côn ca ta sống 16 năm. Ngươi là người đầu tiên dám trắng trợn tới kiếm chuyện. Đừng tưởng rằng cùng là họ Dạ, ta sẽ không dám làm gì ngươi. Cho dù ngươi là đệ đệ của cha ta đi chăng nữa! Trong lúc Dạ Côn định dùng ngôn ngữ đánh trả, liền nghe thấy hai tiếng phanh phanh. Làm Côn ca ta đều giật nảy mình. Chỉ thấy Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly bên cạnh trực tiếp quẳng chén! Trình độ không thua gì Đông Môn Mộng. Đông Môn Mộng thấy động tác hai con dâu như thế, ánh mắt mừng rỡ vô cùng, so với tính tình nhu thuận, Đông Môn Mộng càng thích dạng con dâu này hơn, phu quân bị ủy khuất, làm thê tử trực tiếp đứng ra, đây mới là thê tử hợp cách. Lúc này Dạ Chiếu đều kinh ngạc một chút, ngàn vạn không nghĩ tới, hai người bọn họ trực tiếp quẳng chén. Kỳ thật Dạ Chiếu là muốn bức Dạ Minh động thủ, Dạ Minh không động thủ, liền không có cớ gì, chọn thơì điểm này tới là thích hợp nhất, dù sao sau khi làm lễ thành nhân, đứa nhỏ này liền phải ra cửa. Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly cũng không phải nữ hài mặc cho người định đoạt, tương phản, chỉ có các nàng bài bố người khác. Tuy nói thành hôn cùng tiểu trọc đầu, có chút lừa gạt ..., nhưng dù gì cũng là lần đầu tiên thành hôn trong đời, ngươi thế mà đưa dù! Này hoàn toàn là đang gây hấn với ta! Nhưng sau khi quẳng xong, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đều đình chỉ động tác, dựa theo trình tự bình thường mà nói, trực tiếp giết chết y! Thế nhưng hiện tại không thể dựa theo trình tự bình thường được. Dạ Côn cũng im lặng, một chầu kỹ thuật mãnh liệt như hổ, kết quả . . .. . . Hai người các ngươi là đang gây phiền toái cho ta à. Đã hai người các ngươi mở đầu tốt, vậy cũng chỉ có thể làm như thế. Chỉ thấy Dạ Côn sầm mặt lại, giơ một cái chén lên, trực tiếp quẳng! Ba! Âm thanh chói tai kia lại táo bạo đến thế. Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi thật muốn sờ cái đầu trọc kia một cái, xem như ngươi còn có chút bản lĩnh nam nhân, biết trợ uy cho chúng ta. Dạ Tần bên cạnh thấy đại ca quẳng chén, trực tiếp cũng quẳng lên, đối nghịch với đại ca, chính là đối nghịch với Dạ Tần ta! Bốn người quẳng chén, thật sự là tỏa ra một loại khí thế bức người, hiển lộ rõ ràng bá khí của Dạ gia. Dạ Chiếu cũng không ngờ tới chuyện này, thân là vãn bối, lại dám vô lễ ở trước mặt trưởng bối như thế. Suy nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, có thể châm chọc bọn họ vô lễ một chút. Dạ Chiếu lời còn chưa nói khỏi miệng, Đông Môn Mộng cũng quẳng. Chuyện này khiến Dạ Chiếu cảm giác nặng nề, lập tức nhìn về phía Dạ Minh, Dạ Minh cũng nghiêm túc, vì ngươi ta sẽ đi trách cứ nhi tử sao? Không có đâu! Ba! Cái chén trong tay Dạ Minh cũng hung hăng rớt xuống đất, nát bấy! Ý tứ rất rõ ràng, đừng tưởng rằng lão tử không dám giết ngươi. Đối với Dạ Minh bất thình lình cường thế, Dạ Chiếu có chút không biết làm sao, sẽ không thật giết mình chứ. Y không dám! Y nhất định không dám động thủ! Nếu như y dám động thủ, lão gia tử sẽ không tha! Chỉ thấy Dạ Chiếu cũng cầm chén lên quẳng. Sau đó hét lớn một tiếng: - Lấy chén uống rượu gì chứ, nam nhân nên hào sảng một chút. Sợ. . . Dạ Chiếu sợ. . . bởi vì ở trong lòng Dạ Chiếu, tam ca Dạ Minh luôn làm ra chuyện ngoài ý muốn, bức ra tay là một chuyện, nhưng buộc thủ tiêu mình lại là một chuyện khác. - Cháu dâu, ngại quá, đưa nhầm. Dạ Chiếu thu hộp gấm vào, đổi hai cái hộp gấm, xem như cho Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi lễ gặp mặt. Lần này Dạ Chiếu không muốn lập tức mở ra, Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly cũng không muốn mở, nếu không phải bên cạnh không phải còn có tiểu trọc đầu, hai người bọn họ đều sẽ nổi giận. - Mang rượu tới! Dạ Minh lên tiếng hô, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.