Nguyên Chẩn lúc này cũng hoài nghi: - Đây thật là gánh hát Thái Kinh? - Cảm thấy có chút giống, nếu thật là tới gây chuyện, ta. . . ta cũng không biết hình dung như thế nào. Phong Điền lắc đầu, cảm giác người Thái Kinh cũng chỉ như thế, còn chưa bắt đầu cướp tân nương liền xong rồi . . . Lúc này đầu óc Đông Phương Sảng vang ong ong, ngã xuống như thế, cho dù là Kiếm Sư cũng không chịu được, một cỗ cảm giác choáng váng chiếm cứ trong đầu, Đông Phương Sảng trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Dạ Ngọc Thư bên cạnh thấy Đông Phương Sảng thế mà lựa chọn ngất đi, cũng có thể đoán được ý tứ đối phương. Loại thời điểm này, cũng chỉ có ngất mới có thể giải quyết vấn đề, cũng may lúc mới đến, không có báo ra tên họ. Loại chuyện này nếu như truyền đến Thái Kinh, nhất định sẽ trở thành đề tài đàm tiếu của bọn quý tộc, về sau còn dám đến học viện ư? Cho nên hiện tại ngất đi là lựa chọn tốt nhất, vì sao lại xui xẻo như vậy . . . Dạ Ngọc Thư ngất, hơn nữa còn đưa lưng về phía người Dạ gia, bởi vì Dạ Ngọc Thư không muốn để cho người Dạ gia thấy mình, nếu như tiểu thúc nhận ra mình thì biết làm sao bây giờ. Người đứng ở xung quanh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đây. . . đây là có chuyện gì? Ầm! Theo vùng trời nổ tung một tiếng, ánh mắt tất cả mọi người nhìn lên đỉnh đầu. Chỉ thấy xe ngựa chạy như bay đã nứt ra, một vị nam nhân ăn mặc trường bào màu xanh, tay nắm một vị nam tử ăn mặc hoa lệ, loại tư thế này tựa như là đang xách một món đồ vậy . . . Thân là Kiếm Hoàng, lúc này đứng ở trong hư không, trong tay còn có Đồng gia công tử. Mặc dù mang theo như thế, hình như có chút không tôn trọng người khác, thế ngươi bảo lão tử làm sao bây giờ, ôm eo của y? Thật có lỗi, bản Kiếm Hoàng làm không được. Hiện tại Đồng Ca có thể nhìn xuống tất cả mọi người, thế nhưng . . . Đầu của mình đều sắp rút vào bên trong áo bào, bởi vì Kiếm Hoàng đang nắm phần áo phía sau mình lên. Tên Kiếm Hoàng này có phải là tới hại ta hay không. . . Ta là tới cướp tân nương, ngươi làm thế này ta còn mặt mũi nào nữa? Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta không có e ngại sao? Bầu không khí vừa rồi ta tạo ra đã bị hủy sạch rồi! Cúi đầu nhìn hai tên hảo huynh đệ của mình, thế mà đã . . . Nghĩ tới lời nói vừa rồi của mình, Đồng Ca cảm thấy rất xấu hổ, người còn chưa bắt đầu đoạt liền đã "bỏ mình" hai tên. Còn tên Kiếm Hoàng sau lưng, ngươi muốn xách ta đến tối sao? Còn không thả ta xuống! Khó trách không vào được Thiên La Viện, bằng vào đầu óc này, không biết tu luyện thế nào đến Kiếm Hoàng. Tính tình của Đồng Ca cũng tương đối tốt, nếu như đổi thành một công tử ca tính tình kém, hiện tại đã mãnh liệt @#$! Kiếm Hoàng rồi. - Thả ta xuống. Đồng Ca cuối cùng nhịn không được nói ra. - Không nói sớm, ta còn tưởng rằng ngươi muốn như thế này. -... Này còn phải nói sao? Ngươi vào không được Thiên La Viện là có nguyên nhân! Kiếm Hoàng rốt cục mang theo Đồng Ca hạ xuống, người xung quanh tranh thủ thời gian tản ra, mỗi người ở đây đều biết, có thể bay trên trời, đều không phải người dễ trêu. Đồng Ca đáp xuống đất lập tức chỉnh lý quần áo, hôm nay mặt mũi xem như mất hết, Mộ Nhi nhất định rất thất vọng . . . Dạ Côn hơi thở phào một cái, cuối cùng các ngươi cũng biểu diễn xong, bắt đầu tiến vào chính đề, Côn ca ta đã chờ rất lâu. Bắt đầu đi, đừng để cho Côn ca ta thất vọng! - Người đến là ai?! Dạ Tần bên cạnh trầm giọng quát, mặc dù các ngươi làm một vài trò xiếc không hiểu thấu, nhưng trong đó khẳng định có ý khác, đừng tưởng Dạ Tần ta không nhìn ra. Đồng Ca nhìn về phía Dạ Tần bên cạnh, ta chính là thích người thẳng thắng như ngươi. - Ta chính là. . . Thời điểm Đồng Ca muốn báo ra gia thế, đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu như không xảy ra bất trắc, vậy đó là chuyện đương nhiên. Thế nhưng phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, lại tự báo ra gia thế, đây không phải là khiến gia tộc mất mặt sao? Nhìn Dạ huynh cùng Đông Phương huynh một chút, đã thông minh lựa chọn té xỉu. - Ta chính là người ngưỡng mộ Mộ Nhi! Đồng Ca đứng chắp tay, muốn vãn hồi hình tượng của mình. "Ồ." Dạ Côn ồ một tiếng. Tràng diện một thoáng liền an tĩnh. Dạ Côn đang chờ đối thủ tiến công, mà Đồng Ca hoàn toàn không hiểu rõ, vì sao tên đầu trọc này bình tĩnh như thế? Hắn không tức giận phẫn nộ sao? Sau đó chất vấn mình? Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng sau lưng liếc nhau, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ, quá thất vọng rồi. . . hiện tại hài tử Thái Kinh đúng là càng ngày càng kém. Bởi vì tràng diện quá an tĩnh, một loại không khí xấu hổ liền lan tràn ra. Dù sao từ nhỏ tới lớn chưa thấy qua tràng diện cướp tân nương lại an tĩnh đến thế, dựa theo đạo lý mà nói, cướp tân nương đều sẽ rất hot, chém chém giết giết tranh giành nữ nhân. Nhưng nhìn hai vị đang đứng đây, các ngươi đang dùng ánh mắt để cướp tân nương ư? Khán giả biểu thị, có thể tới điểm cao trào chưa? Nếu còn như vậy, chúng ta sẽ đi đấy. - Nói chuyện đi, ta đứng ở chỗ này rất xấu hổ a. Kiếm Hoàng sau lưng không chịu nổi, có thể cướp tân nương thành cái dạng này, cũng chỉ có các ngươi. Không biết vì sao Đồng Ca rất muốn ném phân tên Kiếm Hoàng ở sau lưng. Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, ta đang dùng ánh mắt tạo áp lực cho đối phương sao? Phụ thân từng nói, nam nhân chiến đấu, bắt đầu từ ánh mắt. - Mộ Nhi, ta tới đón ngươi về nhà. Đồng Ca tạm thời cải biến sách lược, chọc giận tên đầu trọc này. Lời này vừa mới vừa nói xong, Nhan Mộ Nhi đột nhiên nhào vào trong ngực Dạ Côn, hung hăng ôm lấy: - Phu quân, ta. . . bụng lại đau. Vừa rồi Nhan Mộ Nhi cưỡng ép phát tán khí tức, lại áp chế đến thần không biết quỷ không hay, dẫn đến không cách nào áp chế thuốc xổ. - A, vậy phải làm sao bây giờ? - Phu quân, ta sắp không nhịn được nữa. Nhan Mộ Nhi đều muốn khóc, nếu như tại "thất thủ", một lúc nữa liền treo cổ tự vận là vừa, ở trước mặt tiểu trọc đầu, hoàn toàn không còn chút mặt mũi nào. - Thế nhưng. . . người ta còn chưa nói xong. - Đừng để ý tới y, chờ lúc nữa trở lại hẵng nói có được hay không, phu quân, ta thật sắp không xong rồi. Dạ Côn cảm thấy Nhan Mộ Nhi cũng không phải giả vờ, dường như rất thống khổ. Nhìn tên đến cướp tân nương một chút, Dạ Côn cũng có chút thương hại y, lúc mới đến bá khí cỡ nào. Đồng Ca nhìn tân nương ngã vào trong ngực đầu trọc, này. . . không phải là Mộ Nhi đi. Mộ Nhi là nữ hài cẩn thận thế nào, làm sao lại có động tác như vậy, khẳng định là người bên cạnh a. Diệp Ly phát hiện nam hài cướp tân nương thế mà nhìn mình, người này có bị bệnh không?! Quay đầu bỏ qua. Đồng Ca sững sờ, hai người này đến cùng ai mới là Mộ Nhi, hình thể đều không khác mấy, mang khăn cô dâu cũng không biết ai là ai. - Vậy ngươi đi nhanh về nhanh a. Nhan Mộ Nhi rất muốn đập chết tên đầu trọc này, chẳng lẽ ngươi không đau lòng nữ hài tử à, ta là thê tử của ngươi! - Đi không được, van phu quân. Nhan Mộ Nhi đều mang theo tiếng khóc nức nở nói chuyện, đời này chưa từng khó chịu như thế. Dạ Côn bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy Nhan Mộ Nhi, hướng về phía Đồng Ca từ tốn nói: - Ngươi chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở lại, đừng đi. Nghe nói như thế, tất cả mọi người lòng sinh kính ý, không hổ là hài tử ưu tú nhất huyện Thái Tây, bị người cướp dâu còn bình tĩnh như thế, còn bá khí trả lời. Phảng phất như đang nói, ngươi đừng đi, chờ lão tử trở về giết chết ngươi! Nguyên Chẩn nhìn Côn ca ôm Côn tẩu tạm thời rời đi, lên tiếng hô: - Côn ca ngưu bức!