Dạ Côn cùng Diệp Ly quay đầu nhìn về phía đám người Đạo Đức Tử. - Ách. . . chúng ta đổi địa phương cũng được. Lúc này Dạ Ngọc Thư đã sợ choáng váng, Ngân Sắc Nam Nhân này quá mạnh, hiện tại còn tới một nữ nhân. Một người mạnh hơn một người, mà bọn họ một lời không hợp liền muốn giết đối phương, xem ra cừu hận rất cao. Đồng Ca hiện đang hối hận, sớm biết có thể như vậy, đánh chết cũng không tới cướp tân nương, là Thái Kinh sinh hoạt không tốt, hay là cô nương Thái Kinh không xinh đẹp, vì sao mình lại ngu xuẩn như vậy. Ngay cả Đạo Đức Tử đều có chút hối hận, nếu hai người kia đánh lên, khẳng định sẽ lan đến gần mình, mình thì có thể miễn cưỡng, nhưng những người này còn kém một chút . . . - Cho biết tên họ! Dạ Côn lạnh giọng quát. Diệp Ly sửng sốt một chút, trước kia đánh nhau cũng không thấy phải cần báo danh a. Nhất định phải phải nghĩ ra một danh hiệu thật đẹp, chính là loại có tính cách, nghe thấy liền e ngại ba phần kia. Mọi người liền buồn bực, hai người kia báo danh đều phải nghĩ lâu như vậy sao . . . - Chẳng lẽ ngươi là Kim Sắc Nữ Nhân! Đồng Ca kinh hô một tiếng. Dạ Côn nghe xong, không ngờ danh hiệu đối phương lại tương tự với mình, trầm giọng nói ra: - Nguyên lai ngươi là Kim Sắc Nữ Nhân, ta là Ngân Sắc Nam Nhân! Nếu như không nghĩ ra, vậy để người khác giúp một tay. Kim Sắc Nữ Nhân, vừa nghe đã thấy tục, căn bản không xứng với khí chất của bản tôn. Còn nữa, người này thế mà gọi là Ngân Sắc Nam Nhân, đúng là tục đến nổ tung. - Kim Sắc Nữ Nhân! Tới đi! Dạ Côn cũng không muốn dài dòng, vẫn là dưới tay thấy công phu đi. Diệp Ly giận a, bản tôn đều không nói gì, ngươi lại tự đặt danh hiệu cho bản tôn. - Ta muốn giết ngươi! ! ! Diệp Ly nổi giận, Quỷ Khấp trong tay phát ra hồng mang, vô số oan hồn thê thảm kêu to. Hôn lễ kết thúc còn chưa đến nửa canh giờ, hiện tại đôi uyên ương này lại đang đánh đánh giết giết. Những năm này Dạ Côn hiểu rõ đê giai kiếm pháp như lòng bàn tay, xem những thứ kia chỉ là vì dạy đệ đệ, đối với dùng kiếm mà nói, Dạ Côn là lý luận lớn hơn thực tiễn. Bản thân Dạ Côn cũng không thích dùng kiếm, cũng không phải là không thích, chủ yếu là mình luyện kiếm, kẻ địch còn đánh thế nào. Cho mình một chút khó khăn, cũng là một loại tu luyện. Hết cách, Côn ca chỉ có thể tu luyện như thế. Bóng hình xinh đẹp của Diệp Ly đột nhiên biến mất tại chỗ, vẻ mặt Dạ Côn ngưng tụ, thầm nghĩ tốc độ của đối phương thật nhanh. Nhưng mà tốc độ của mình cũng không chậm. Trong nháy mắt, Dạ Côn cũng tan biến tại chỗ. Oanh! Trong hư không bỗng nhiên phát ra nổ vang, sóng khí kinh khủng tản ra, xung quanh đã không còn gì có thể hủy, duy nhất chỉ có đám người này. Đạo Đức Tử lập tức gọi ra truyền tống trận, truyền tống đến nơi nào không quan trọng, quan trọng là phải lập tức rời khỏi cái địa phương quỷ quái này. Đồng Ca vẫn đầy nghĩa khí, vịn Đông Phương Sảng chạy vào truyền tống trận, mà Dạ Ngọc Thư chạy còn nhanh hơn cả cha y. Lúc đoàn người truyền tống rời đi, sóng khí kinh khủng gào thét lao tới, thật sự là nghìn cân treo sợi tóc. Dạ Côn cùng Diệp Ly cũng không đoái hoài tới những người này, bởi vì đều bị thực lực của đối phương khiếp sợ. Từ khi Dạ Côn thu được đạo lực Thiên Tôn, liền cảm giác mình vô địch thiên hạ, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, thiên ngoại hữu thiên, Kim Sắc Nữ Nhân này thế mà có thể đáng ngang tay với mình. Diệp Ly cũng rất khiếp sợ, thực lực của mình mặc dù không có biến thái như phụ thân, nhưng ở cùng thế hệ vẫn an vị đệ nhất. Cho dù đối chiến với thuộc hạ của phụ thân, đó cũng là tình huống chia năm năm. Ngân Sắc Nam Nhân này thế mà có thể dùng quyền gánh vác một đao của mình Mặc dù một quyền đánh vào phía trên chuôi đao, thế nhưng tay của mình đều bị chấn tê. Hai người rõ ràng đều bị thực lực của đối phương kinh động, lập tức kéo dài khoảng cách, chăm chú nhìn đối phương. - Đã thật lâu không có đụng phải đối thủ như vậy. Ngân Sắc Nam Nhân. Diệp Ly bắt đầu có chút hưng phấn, không có chuyện gì thú vị bằng việc gặp được đối thủ Dạ Côn nắm thật chặt nắm đấm, trầm giọng nói ra: - Ta cũng giống vậy, Kim Sắc Nữ Nhân. Diệp Ly: . . . - Nhận lấy cái chết! Diệp Ly tức đến nổ phổi giơ Quỷ Khấp trong tay lên, oan hồn trên lưỡi đao lập tức thoát ly, thơì điểm oan hồn thoát ly, bộ dáng trong nháy mắt trở lại như thường, cho nên tạo thành tràng diện ngàn vạn oan hồn hiện lên ở trên không, nhếch miệng nhìn Dạ Côn, chỉ cần Diệp Ly ra lệnh một tiếng, liền sẽ thôn phệ sạch sẽ tên nam tử tóc dài này - Ngân Sắc Nam Nhân, có lẽ ngươi không biết. Đám oan hồn này cũng không phải oan hồn bình thường. Bọn chúng có được lực lượng trước khi chết. Diệp Ly từ tốn nói, âm thanh lập tức càng thêm băng lãnh: - Còn nữa! Ta không phải Kim Sắc Nữ Nhân! Nhìn oan hồn đen nghịt, lệ khí phát ra phảng phất muốn chọc tan bầu trời, thanh đao kia rốt cuộc là binh khí gì? Nhưng bất kể như thế nào, hình như còn yếu hơn thần kiếm của cha một chút. - Kim Sắc Nữ Nhân, ngươi cho rằng nhiều người liền có thể thủ thắng sao? Quá ngây thơ! - Ha ha, hôm nay ngươi chết chắc! Hiện tại Diệp Ly hận không thể nhổ hết lông tên Ngân Sắc Nam Nhân trước mắt, sau đó cắm ở trên đầu phu quân. Diệp Ly giơ cao Quỷ Khấp lập tức buông xuống, vô số oan hồn phát ra như âm thanh tê liệt, giương nanh múa vuốt đánh tới Dạ Côn. Nhưng mà ánh mắt Dạ Côn thâm thúy, nắm tay phải chậm rãi thả xuống phần bụng, trầm giọng nói ra: - Người nào chết còn chưa biết. Một cỗ lực lượng kinh người tụ tập trong tay phải Dạ Côn, cỗ lực lượng này đến từ hai vị Thiên Tôn. Cho nên! Thơì điểm Dạ Côn đánh ra một quyền, toàn bộ thế giới phảng phất đều an tĩnh lại, oan hồn giống bị định trụ, duy trì tư thái hung ác. Oanh! Nắm đấm của Dạ Côn bộc phát ra uy lực khiến người kinh hãi, áo choàng sau lưng điên cuồng bay lượn, oan hồn trước mặt dưới một quyền này toàn bộ bị siêu độ. Mà cỗ quyền phong hung ác sát này đã nuốt chửng Diệp Ly vào giữa, liền Diệp Ly cảm thấy kinh ngạc tán thán, Ngân Sắc Nam Nhân này! Thế mà! ! ! Lúc này bầu trời phảng phất bị một quyền này oanh thành hai nửa, nguyên bản mây đen hắc ám bị quyền phong oanh mở, ánh nắng từ giữa chiếu xuống đại đại. Dạ Côn cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, lợi hại như vậy sao? Không hổ là đạo lực của hai vị Thiên Tôn, một quyền bình thường đã có hiệu quả như vậy. Thật là đáng sợ . . . Lúc quyền phong tán đi, Dạ Côn sững sờ. Kim Sắc Nữ Nhân này thế mà không chết. Còn nổi bồng bềnh giữa không trung. Chẳng qua là thần thái có chút chật vật, áo giáp màu vàng kim ảm đạm đi khá nhiều, thậm chí đều xuất hiện vết rách. Lúc này tâm tính Diệp Ly nổ tung, từ nhỏ đến lớn, bản tôn chưa bao giờ chật vật như vậy! Thế nhưng mà hôm nay! Diệp Ly hít một hơi thật sâu, bình tĩnh. . . phải bình tĩnh! ! ! Hít sâu mấy ngụm, Diệp Ly xem như hơi tỉnh táo lại. - Ngươi khiến bản tôn rất không vui! Thật! Diệp Ly đứng trên hư không từ tốn nói, làm Dạ Côn cảm giác có chút biến hóa, vừa rồi tựa như một cô gái nhỏ nổi giận, hiện tại giống như biến thành một vị quân vương. Nhưng Dạ Côn không thể không cảm thán, dưới một quyền của mình, chẳng qua là áo giáp có chút vỡ tan, nếu như mình ăn mặc loại áo giáp này. . . - Không vui là đúng, dù sao ngươi không vui, ta sẽ rất vui, chờ ta đánh chết ngươi, ta sẽ càng vui vẻ hơn. Hai đạo lực trong cơ thể Dạ Côn lại bắt đầu ảnh hưởng lẫn nhau, thực lực còn đang không ngừng tăng lên.