- Khu vực khai thác mỏ bị sạt lở đến cùng chuyện gì xảy ra, ngươi kể lại cho rõ.
Anna gật đầu, bắt đầu kể lại.
Roland cảm giác có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ im lặng, ra sức khiếu nại hay chửi bới. Thế nhưng nàng lại phối hợp trả lời, hỏi gì đáp nấy.
Chuyện vốn chẳng có gì phức tạp, cha của Anna là thợ mỏ, trong lúc làm việc bị sụp hầm. Khi nhận được tin này, Anna cùng những thợ mỏ thân cận khác nghĩ cách vào cứu viện.
Hầm mỏ phía bắc ngày xưa có lời đồn là sào huyệt của quái vật nên phía dưới toàn những đường hầm quanh co khúc khuỷu rẽ lối nhiều nơi. Do không có thống nhất phương hướng, khi Anna tìm được ba chỉ có dì Susan và chú Ansgar ở kế bên.
Nàng phát hiện chân của cha bị chiếc xe chở quặng đè gãy, không thể động đậy. Thế nhưng bên cạnh một thợ mỏ khác lại đè ông xuống và lục lọi cướp tiền. Thấy ý đồ cướp bóc của mình bị phát hiện, thợ mỏ cầm cái xẻng xông lên đánh sấp ông chú Ansgar. Khi gã chuẩn bị tung đòn sát thủ, Anna ra tay giết chết gã trước.
Đôi vợ chồng hàng xóm thề thốt không mách lẻo tí ti gì về chuyện của của nàng. Rồi ba người cùng nhau đưa cha nàng ra ngoài. Nhưng chưa đến rạng sáng ngày thứ hai, cha của Anna liền chống gậy ra ngoài, đem chuyện nữ phù thủy báo cho vệ binh tuần tra.
- Vì cái gì?- Roland nghe đến đó nhịn không được quay đầu hỏi.
Barov thở dài:
- Đại khái là vì tiền thưởng đi. Hễ ai phát hiện báo cáo về phù thủy có thể được đến 25 đồng Rồng Vàng. Đối với một người té gãy chân, 25 đồng Rồng Vàng đủ bảo đảm yên ấm nửa đời sao.
Roland lặng im chỉ chốc lát:
- Đối phương là một người đàn ông trưởng thành cao to lực lưỡng, ngươi làm sao giết chết hắn?
Đúng lúc này, Anna cười. Tựa như mặt hồ nổi lên gợn sóng, lửa trên ngọn đuốc bắt đầu bập bùng.
- Chính là thứ sức mạnh ma quỷ các ngươi nói đấy.
- Câm miệng! Yêu nữ! - Giám ngục hét lớn một tiếng, nhưng không ai có thể nghe ra thanh âm run rẩy trog cuống họng của gã.
- Thế à? Ta muốn nhìn một chút xem sao. - Hoàng tử thứ tư không di chuyển.
- Điện hạ, đây cũng không phải chuyện đùa đâu! - Thủ lĩnh Hiệp sĩ quay đầu, cau mày nói ra.
Roland từ phía sau lưng Hiệp sĩ tiến về phía trước:
- Nếu sợ có thể đi trước đi, ta cũng không có yêu cầu các ngươi đợi ở chỗ này.
- Không nên hốt hoảng, trên cổ ả còn mang theo Xiềng xích của Chúa mà! - Barrow cao giọng trấn an mọi người, cũng như an ủi lấy bản thân:
- Ma quỷ cường đại cỡ nào cũng không có khả năng phá tan phù hộ của Chúa Trời đâu.
Đứng ở trước những chấn song ngục tù, khoảng cách giữa Roland cùng Anna chỉ có một cánh tay, hắn có thể rõ ràng thấy gò má đầy bụi bặm và vết thương của nàng. Ngũ quan non nớt ý nghĩa đây vẫn còn là một cô bé vị thành niên. Nhưng ánh mắt của nàng lại không còn chút trẻ con nào. Không chỉ như vậy, ngay cả cảm giác sự tức giận của rất khó tìm thấy – loại cảm giác không hợp lý này chính Roland từng đấy qua. Đó chính vẻ mặt cân cân những đứa trẻ mồ côi tha phương nghèo đói chịu bao cực khổ dằn vặt được phỏng vấn. Tuy nhiên cũng không hoàn toàn giống vậy, những đứa trẻ mồ côi lưu lạc luôn khom lưng cúi đầu nhưng Anna lại không như thế. còng lưng, cúi đầu, nhưng Anna không có.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn đang cố đứng thẳng thân thể, tầm mắt hơi hơi nhướng lên, thản nhiên nhìn thẳng hai mắt của hoàng tử.
Nàng không sợ hãi cái chết, Roland ý thức được, nàng đang chờ đợi được chết.
- Lần đầu tiên nhìn thấy nữ phù thuỷ sao hả đại nhân? Lòng tốt và quan tâm của ngài có thể sẽ hại chết bản thân đó.
- Nếu quả thật là sức mạnh ma quỷ, liếc mắt nhìn đều có thể gặp bất hạnh. - Roland đáp:
- Như vậy kẻ chết không phải là ta, mà là cha của ngươi.
Những ngọn lửa trong nhà tù đột nhiên trở nên ảm đạm, lần này tuyệt đối không phải là ảo giác, ngọn lửa giống như được cái gì áp chế vậy, nhanh chóng thu lại còn một đám nhỏ xíu. Hắn nghe được phía sau truyền đến tiếng thở hổn hển cùng tiếng cầu xin, lại còn có người hoang mang lùi về sau ngã sấp xuống vang lên một tiếng.
Nhịp tim của Roland từ từ tăng tốc và hắn cảm thấy mình ở một bước ngoặt khác thường. Một bên là thế giới bình thường, phù hợp với quy ước và định luật mà hắn biết, cẩn thận tỉ mỉ thì hoạt động được. Và ở phía bên kia là một thế giới mới lạ thường, đầy bí ẩn và không rõ ràng. Và ngay bây giờ hắn ta đang đứng trước cánh cổng thế giới này.
Trên cổ nàng đeo cái “Mề đay trừng phạt của Chúa Trời” sao? Thật là một cái sợi xích thô kệch và đơn sơ, Roland nghĩ. Một sợi xích sắt màu đỏ với một mặt dây chuyền lấp lánh và mờ mịt, nếu phù thủy không bị trói hai tay về phía sao, loại vật này có thể dùng kéo là đủ cắt được rồi sao?
Roland liếc nhìn đám đông phía sau, thừa dịp mọi người vẫn còn hoang mang cầu nguyện. Hắn với tay vào trong phòng giam, nắm lấy chiếc dây chuyền, và với một chút gắng sức kéo sợi dây chuyền của chiếc vòng cổ bị gãy và sau đó bị rơi xuống hỏng bét - hành động này ngay cả Anna cũng giật mình.
- Đến đây đi. - Hắn hạ giọng nói. Ngươi rốt cuộc là tên bịp bợm, nhà hóa học, hay là ma nữ chân chánh?
Nếu như ngươi bây giờ sẽ móc ra chai chai lọ lọ, bắt đầu sắp xếp tạt acid mạnh, ta sẽ thất vọng. Trong lòng hắn muốn thứ khác cơ.
Tiếp đó Roland nghe được tiếng sùng sục, đây là tiếng hơi nước bị nung nóng mà sôi lên – mặt đất bốc lên sương trắng, nhiệt độ không khí xung quanh kịch liệt lên cao.
Roland nhìn thấy một ngọn lửa rực rỡ đang bay thẳng từ chân Anna, và sau đó mặt đất nơi nàng đang đứng đang cháy lên. Những ngọn đuốc phía sau lưng họ phát nổ cùng lúc, như thể chúng nhận được oxy tinh khiết bộc phát một chùm ánh sáng rực rỡ. Trong một thời gian ngắn, toàn bộ nhà tù như thể đang trong ánh sáng ban ngày, và tất cả những điều này được kèm theo tiếng la hét của mọi người.
Nữ phù thuỷ cất bước về phía trước, ngọn lửa cùng tiến theo tuần tra theo bước tiến của nàng. Khi nàng đến bên xà lim, hàng chục chấn song sắt đều biết thành cột lửa.
Roland không thể không lui về phía sau, không khí nóng rực táp vào da, làm hắn đau đớn khó nhịn. Ngắn ngủi thời gian mấy hơi thở, hắn tựa như từ cuối mùa thu về tới giữa hè. Không, cái thứ này này không giống sự gay gắt của mùa hè. Đơn thuần ngọn lửa cao độ vẫn không thể bao vây hắn xung quanh bốn phương tám hướng. Đối diện với sóng nhiệt của ngọn lửa kéo đến cuồn cuộn mà phía sau lưng vẫn còn lạnh lẽo tê tái. Hắn thậm chí cảm thấy mình đã đổ mồ hôi lạnh.
- Nàng không sợ lửa.
Roland nhớ lại lời của tên trợ lý đại thần. Cho tới lúc này hắn mới hiểu rõ ý tứ sâu xa của những lời này.
Bản thân nàng là ngọn lửa, làm sao có thể phải sợ hãi chính mình?
Chẳng mấy chốc, các song sắt chuyển từ màu đỏ rực sang màu vàng sáng, và chúng bắt đầu tan chảy. Điều này có nghĩa là chúng đã được nung nóng đến hơn 1500 độ C, đạt được điều này trong một điều kiện mà không có bất kỳ biện pháp cách điện nào, vượt xa sự tưởng tượng của Roland. Giống như những người khác, hắn đã bước ra khỏi phòng giam, áp chặt vào vách đá xa nhất.
Nếu như không làm vậy, sức nóng của sắt nóng chảy đủ để giết hắn ngay cả khi không tiếp xúc trực tiếp. Thế nhưng nó cũng đủ để đốt cháy quần áo. Ví như Anna, áo tù của nàng đã sớm hóa thành tro bụi, thân thể được bao vây trong ngọn lửa nóng hừng hực.
Không biết kéo dài bao lâu, ngọn lửa mới toàn bộ rút đi.
Trên tường chỉ còn lại có một ngọn đuốc leo lét lặng lẽ cháy bên cảnh họ, dường như chẳng có gì xảy ra cả. Nhưng quần áo bị đốt cháy của Anna, không khí nóng, và các chấn song trông giống như bị đốt bởi tay sai của quỷ dữ, tất cả điều này, nói với mọi người rằng đây không phải là ảo ảnh.
Trừ Roland cùng Hiệp sĩ còn đứng được, những người khác đều đã nằm liệt trên nền đất, trong đó quan cai ngục bị hù dọa đến vãi đái.
Anna lúc này đang khỏa thân đứng ngoài phòng giam, những gông xiềng ràng buộc cánh tay nàng đã biến mất, hai cánh tay buông lỏng một cách tự nhiên bên người, tròng mắt màu xanh lam đã trở lại tĩnh lặng như trước.
- Bây giờ tôi đã làm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngài rồi chứ? – Nàng nói tiếp:
- Hiện tại ngài có thể giết chết tôi rồi phải không?
- Không. – Roland bước lên phía trước, khoác áo của mình lên người nàng và nói với chất giọng nhẹ nhàng nhất có thể.