-Tôi chẳng còn cách nào khác, huyết chú của nhà họ Tôn nhất định phải giải, A Lạc không thể chết, lệ khí trên người tôi nhất định cũng phải diệt trừ.
Thái độ của Tôn Tiểu Thiến rất kiên quyết.
-Các cô yên tâm, tôi sẽ cùng các cô đi xuống dưới mộ, thời điểm quan trọng tôi sẽ trợ giúp các cô.
Chung Linh tiến lên một bước, chăm chú nhìn Tôn Tiểu Thiến.
-Nói thật, huyết chú của nhà họ Tôn đối với chúng tôi không có một chút liên quan, chúng tôi hoàn toàn có thể cầm khối ngọc này rời đi, nhưng mà….
Cô nói tiếp.
-Nhưng mà, để cô không còn làm hại đến người khác, hơn nữa là vì A Lạc, chúng tôi tình nguyện giúp cô lấy được khối ngọc Bỉ Ngạn còn lại.
-Hy vọng sau khi huyết chú của nhà họ Tôn được giải trừ, cô có thể tự động biến mất, đừng dạo chơi ở nhân gian.
-Tôi đồng ý, cái gì tôi cũng đồng ý.
Sau khi lập hiệp ước ba điều với Tôn Tiểu Thiến xong, cô hỏi Chung Linh:
-Vậy những thi thể này làm sao bây giừo? Nếu cứ để chồng chất trong tầng hầm của giáo đường nhất định sẽ bốc mùi hôi thối, thậm chí có theẻ sinh ra ôn dịch. Mà bằng vào mấy người chúng ta, cũng khẳng định không có cách nào dọn nhiều thi thể như vậy ra ngoài.
-Cô yên tâm, tôi đã truyền tin tức cho Trương Doãn Hiên, anh ta sẽ mang người bạn Tương Tây đuổi thi đến đây, chúng ta nói địa chỉ cụ thể cho anh ta, anh ta sẽ xử lý.
Cô kinh ngạc, há hốc miệng.
-Cô đã truyên tin tức cho anh ta khi nào vậy?
Cô đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
-A…. là thời điểm khi ở trên lầu, cô đã truyền tin tức ư? Thế mà đã sớm có chuẩn bị rõ ràng.
-Lo trước khỏi họa mà!
Sau khi rời khỏi tầng hầm của giáo đường, Tôn Tiểu Thiến lại tiến vào trong hộp một lần nữa. Các cô vừa bước ra, nữ tu giúp các cô mở cửa trước đó liền đi tới, chuyện gì cô ấy cũng không hỏi, chỉ nói một câu.
-Các cô muốn đi sao?
Cô nhẹ gật đầu, cô nói cho cô ấy biết sẽ không còn quái vật ăn người nữa, cô ấy cảm kích nắm chặt tay của cô và Chung Linh, dường như cái gì cũng đã biết.
Lúc đầu các cô muốn đưa tiến Hồ Ninh, nhưng mà anh ta sống chết đều muốn ở lại, lại nói có các cô ở đây anh ta không sợ bất cứ cái gì, vừa đúng lúc muốn mửo rộng kiến thức xem trộm mộ là gì.
Sau khi tận mắt nhìn thấy trang thi biến mất, anh ta hoạt bát hơn so với trước.
-Chị ơi, các chị tuyệt đối đừng đuổi tôi đi, hiện tại tôi trở về cũng không biết phải làm sao bây giờ. Những người đi tới với tôi, chỉ còn lại một mình tôi, tôi nên giải thích như thế nào?
Lúc àny A Lạc cũng đi tới.
-Tôi cũng phải đi.
-A Lạc, rất nguy hiểm.
Nếu như có thể cho cô được lựa chọn, cô cũng không tình nguyện đi, nếu con rắn nhỏ xảy ra chuyện gì, Liễu Huyền Dạ chắc chắn sẽ giết chết cô.
-Mọi người đều bởi vì tôi mưới phải đi, tôi đương nhiên phải đi cũng với mọi người, nếu không tôi ở lại nơi này cũng không an tâm.
Vẻ mặt A Lạc kiên quyết nhìn cô.
Cô nhìn Chung Linh, chờ quyết định của cô ấy.
-Nếu bọn họ đã muốn đi thì đi thôi! Không phải hôm nay sẽ còn tới rất nhiều người sao?
Tôn Tiểu Thiến nói thời gian tập hợp đám người kia là bảy giờ tối, địa điểm vẫn là bờ song đằng sau giáo đường, mà bây giờ trời còn chưa sáng, chúng tra nên theo A Lạc lên lầu nghỉ ngơi.
Vào buổi chiều đám người Trương Doãn Hiên đã đến rồi, vốn cô còn cực kì buồn ngủ, nhưng thật sự tò mò đuổi thi là như thế nào, liền dùng suy nghĩ gắng gượng chạy tới nhìn xem.
Vị bạn bè cản thi tên Tương Tây cũng không phải là một ông lão như cô tưởng tượng, mà rất trẻ, như thế nào cô cũng không liên hệ người cản thi và anh ta là một, dù sao mỗi ngày đều tiếp xúc với thi thể cần một dung khí rất lớn.
Nhưng mà cô đã chạy đi một chuyến vô ích, bọn họ nói đuổi thi thì đều vào buổi tối, dù sao vào ban ngày ban mặt mà một đám thi thể đang bước đi, khẳng định sẽ hù chết người đi đường, mặc khác thi thể cũng dễ dàng bị hoảng sợ dẫn đến biến hóa.
Khi cô đến mật thất dưới đất, bọn họ dang làm công tác chuẩn bị, người đuổi thi kia khua cái chuông trong tay, những thi thể này liền tự mình đứng dậy, chỉnh tề xếp thành một đội, một đội.
Cô tò mò hỏi:
-Đây là cái chuông gì vậy?
Người đuổi thi vươn cái chuông đến trước mặt cô.
-Đây là chuông trấn hồn, bây giừo tôi lắc một cái, cô cũng sẽ như những thi thyể này mặc cho tôi bài bố.
Cô vội vàng lui về sau một bước.
-Tuyệt đối đừng.
Trương Doãn Hiên cũng đi tới.
-Trạch Thiên, anh đừng nói đùa với cô ấy.
Sau đó anh lại nói với cô.
-Chung Linh khôgn có việc gì chứ? Cô ấy nói với tôi các cô còn phải hạ đấu?
-Không có việc gì, cô ấy còn đang nghỉ ngơi. Hạ đấu có nghĩa là gì? Trộm mộ sao?
Trương Doãn Hiên gật gật đầu, cô lập tức giải thích.
-KHông phải chúng tôi đi trộm mộ, mà có một người khách muốn chúng tôi đi lấy một thứ.
-Lấy thứ gì?
Người tên Trạch Thiên kia âm dương quái khí cười.
Ngược lại, vẻ mặt Trương Doãn Hiên vẫn nghiêm túc.
-Tôi và Trạch Thiên xử lý những thi thể này trước, sau đó thì tập họp với các cô, hợp lực lại ngày mốt lên đường, còn có rất nhiều đồ cần chuẩn bị, các cô cũng không hiểu, để tôi xử lý đi.
Đây là năng lực của bạn trai đi!
-Anh cùng đi với chúng tôi đương nhiên là được rồi, chờ Chung Linh tỉnh lại tôi sẽ nói cho cô ấy biết, mà những người buổi tối đến thị trấn Thương Hải, khẳng định cũng cần phải nghỉ ngơi một ngày mới có thể xuất phát.
Sau khi thương lượng xong, cô quay lại trên lầu nghỉ ngơi. Mãi đến bốn giờ chiều mới cùng Chung Linh đi đến bờ hồ sau giáo đường, đã có vài người đến.
Trong bọn họ có người phụ nữ cũng có đàn ông, có người lớn tuổi cũng có người trẻ tuổi, cô nhje giọng hỏi Chung Linh.
-Cô cảm thấy đám người này đáng tin cậy sao?
Chung Linh cho cô một nụ cười bất đắt dĩ.
-Đến lúc đó nói rõ ràng với bọn họ, đi vào mộ không tốt như họ tưởng tượng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng của bọn họ, nếu bọn họ vẫn kiên trì, vậy thì không thể trách chúng ta rồi.
Cô và Chung Linh vừa mới đến trước mặt bọn họ, lại có người âm dương quái khí cười nhạo.
-Như thế nào lại có phụ nữ có thai? Đây không phải là liên lụy chúng ta.
Một số người khác cũng nói phụ họa.
-Đúng rồi! Nếu xảy ra chuyện gì chúng ta còn phải cứu cô ta.
Đương nhiên cũng có người suy nghĩ cho cô.
-Phụ nữ có thai đi hạ đấu quá nguy hiểm, từ xưa đến nay chưa từng có chuyện như vậy! Lỡ như gặp phải nguy hiểm, là một xác hai mạng.
Bọn họ còn đang líu ríu thảo luận, cô và Chung Linh đã có hiểu biết sơ lược về đám người này, đại đa số đều đến tham gia náo nhiệt.
Chung Linh hắn giọng một cái, đứng trước mặt đám người này nói.
-Mọi người đều là nhận được một bưu kiện từ người bạn trên mạng tên Mạn Châu Sa hoa gửi nên mới có thể tới đây. Tôi mặc kệ dự tính ban đầu của mấy người là gì, đơn thuần là hiếu kì, hay là vì những vật được bồi táng trong mộ, …. Hiện tại tôi cần nhắc nhở các người, sau khi đi vào trong mộ, tất cả mọi chuyện đều không biết trước, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, rất có thể tất cả chúng ta sẽ có đi mà không có về…
Đám người kia khi nghe Chung Linh nói, rõ ràng là đã sợ hãi, nhưng mà ngoài mặt vẫn gượng gạo chống đỡ.
-Cô là ai? Làm gì có khủng khiếp như cô nói.
-Tuy tôi không biết gì, nhưng trong mộ nhiều lắm thì có vài cơ quan, chúng ta từng bước từng bước phá gỡ thì không phải là xong rồi sao.
-Đúng vậy, đúng vậy, cũng như một trò chơi thám hiểm mật thất thôi mà!
Quả nhiên không biết trời cao đất rộng, trước kia cô cũng không tin trên thế giới này có quỷ, sau này còn không phải là ngày ngày bị quỷ quấn thân.
-Mọi người yên lặng đã, nghe chúng tôi nói hết lời, chúng tôi cùng là hy vọng mọi người chuẩn bị tâm lý trước.
Đến khi bọn họ yên tĩnh lại, Chung Linh nói tiếp.
-Đương nhiên, rất có thể giống như các người nói, không có nguy hiểm gì. Nhưng mà, lọai chuyện đào mộ này tổn hại công đức, tôi hy vọng tất cả mọi không làm, lần vào mộ này không cho phép mọi người hủy hoại bất kì vật gì trong đó, càng không cho mang đi bất kì việc gì.
Trong nháy mắt, bọn họ như ong vỡ tổ.
-Chúng ta đi vào trong đó cũng đã phá hủy mộ của nhà người ta, nói vĩ đại như thế để làm gì, tôi cũng không tin cô ta nhìn thấy những vật đáng giá thì không động tâm.
Cô vừa định nói thì có một người đàn ông mặc một thân màu đen đi ra.
-Vị tiểu thư này nói nhiều như vậy, kỳ thật là hy vọng chúng ta cam đoan sinh mạng của chúng ta an toàn, hy vọng mọi người phối hợp thật tốt.
Dường như anh ta rất có uy tín, những người nói líu ríu kia đều nghe lời không nghị luận nữa. Anh ta lại nói tiếp:
-Bản thân việc trộm mộ là một chuyện nguy hiểm, trước khi đi tôi muốn nói trước với các người, nếu như sợ chết tôi đề nghị hiên tại các người liền rời khỏi.
Đám người kai càng thêm trầm mặc, cô quét mắt nhìn bọn họ một vòng, rõ ràng có vài người đã bắt đầu sợ, sau đó nghe được có người hỏi:
-Thật sự nguy hiểm như vậy sao?
Người đàn ông áo đen trả lời:
-Lăng mộ của quý phi nhất định có cơ quan trùng điệp, lăng mộ của người bình thường cơ bản đến vị trí cũng không tìm thấy, lần này chúng ta có thể tham gia trộm mộ cũng là cơ duyên xảo hợp, nhưng cũng không có nghĩa là không có nguy hiểm, có thể toàn mang trở ra.
-Cái này….
-Ngươi còn muốn đi không?
-Kỳ thật bình thường tôi chỉ xem tiểu thuyết về trộm mộ, cái gì là trộm mộ, một chút hiểu biết tôi cũng không có.
-Bây giờ nghĩ lại những trộm mộ trên TV thật đáng sợ, hẳn là không thật sự có cương thi và quỷ chứ?
-Tôi không đi nữa….
-Tôi với anh cùng trở về.
-Các người sợ cái gì mà sợ? Bọn họ chỉ động mồm mép các ngươi đã sợ rồi sao? Nói không chừng là bọn họ hy vọng ít người chọn đi, sẽ không ai tranh cướp bảo bối với bọn họ.
-…
Sắc trời đã không còn sớm, đợi chút nữa Trương Doãn Hiên và Thiên Trạch sẽ mang những thi thể trong giáo đường đi, cô cũng phải nhanh chóng sắp xếp những người này, lỡ như gặp phải nhiều thi thể đang đi như vậy, đoán chừng bọn hắn còn chưa tiến vào trong mộ đã bị hù chết.
Chờ cho tiếng nghị luận của bọn họ nhỏ đi một chút, cô lớn tiếng nói.
-Ngày kia, chúng ta mới có thể từ thị trấn Thương Hải xuất phát, hôm nay đã khuya, trước hết mọi người cùng tôi đi đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi.
Sau khi cô và Chung Linh mang đám người này đi, Chung Linh nhắn tin cho Trương Doãn Hiên, nói anh ta đã có thể mang thi thể đi rồi.
Đêm nay cô và Chung Linh đều bị nhóm người này làm phiền, căn bản không thể nào nghỉ ngơi tốt được, bọn họ tập họp thành từng nhóm người đến hỏi các cô, có quan hệ như thế nào với Mạn Châu Sa Hoa, các cô là ai….
Đương nhiên các cô không thể nói thật, cho dù nói thật, chưa chắc bọn họ sẽ tin, cuối cùng vẫn là Hồ Ninh kéo bọn họ ra ngoài, uyển chuyển nói với bọn họ chuyện anh ta gặp được tang thi, lại nói ra chuyện đám người kia chỉ còn một mình anh ta còn sống, may là cô và Chung Linh cứu anh ta.
Mới đầu nhóm người này cũng không tin, nhưng rồi Hồ Ninh đem hình nhóm người tầm bảo (Tầm bảo: tìm kiếm bảo vật), cùng với bưu kiện anh ta ra cho bọn họ nhìn một lần, đương nhiên mọi người đều cùng nhận được một bưu kiện, mà chân dung bên trong ảnh đều đã mờ đi.
Cho dù bọn họ không tin, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng có cố kỵ, quả nhiên ngày thứ hai, đã có mấy người rời đi, cộng cả Hồ Ninh thì còn lại mười một người, trong đó có bốn người nữ, người đàn ông áo đen cũng có.
-Các người đều quyết tâm nhất định phải đi hạ mộ?
Một người nữ mặc áo hồng đứng dậy, rõ ràng bộ dạng cự kì thanh tú, nhưng cách ăn mặc lại siêu cấp thành thục.
-Cô yên tâm, năm người chúng tôi đều là sinh viên khảo cô học, sẽ không tùy tiện động vào cái gì đó trong mộ, cũng có một chút kiến thức cơ bản.
Cô chỉ hai người nữ bên cạnh mình và hai người nam khác nói.
Người đàn ông áo đen nhẹ gật đầu với cô, đứng một bên không nói gì.
Một người nữ khác dưỡng như vẫn đang nhìn bụng cô, cô ta mặc một cái váy trắng bó sát người, căn bản không giống như đến hạ mộ, mà cô lại luôn cảm thấy ánh mắt của cô ta không giống người bình thường, hiện ra chút ánh sáng màu xanh lá.
----------
Dịch: BảoNhi
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 03/11/2018