Cô không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng nếu như những người đó thật sự do cô giết, không phải cô thành tội phạm giết người rồi sao?
- Các cậu biết nhà họ Đổng đó ở đâu không?
Cô ra vẻ tò mò hỏi.
Lưu Hoan Hoan lập tức trả lời:
- Nhà bọn họ ở trong biệt thự vùng ngoại thành, ngay tại… Nghe nói bây giờ đã bị cảnh sát phong tỏa, không cho bất kỳ ai đi vào.
- Tô Tô, cậu hỏi chuyện này làm gì vậy?
Miêu Miệu chạm vào cô một cái:
- Đừng nói với mình là cậu muốn đi xem đó nha, chuyện dọa người như vậy, nghe nói mấy ngày nay rất nhiều thân thích nhà bọn họ đều chạy ra nước ngoài, sợ người xui xẻo kế tiếp là mình.
- Sao mình có thể đi đến đó được, mình chỉ hỏi một chút mà thôi.
Buổi chiều cô lấy cớ không thoải mái xin phép nghỉ, sau đó một mình vụng trộm đi vào biệt thự ở vùng ngoại ô. Đứng từ xa cô liền thấy đường cảnh giới vây quanh, cô cũng không dám xông vào, chỉ ở bên ngoài nhìn một lát.
Lúc chuẩn bị rời đi đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói:
- Cô là ai?
- Hả?
Bả vai bị người ta vỗ từ phía sau một cái, cô sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên. Quay đầu liền thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp đứng ở phía sau cô, cô ta mặc đồ công sở nhìn rất lão luyện.
Người phụ nữ nhíu mày lại:
- Cô lén lút ở đây làm gì thế?
- Tôi, tôi đi ngang qua…
Lúc cô nói chuyện cũng không chắc chắn lắm, đặc biệt là khi bị người ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình như vậy.
- Tiểu Uyển, để cô ấy vào đi.
Lúc này cô mới phát hiện đằng sau cô gái này còn có một ông cụ tóc trắng xóa, ông ta ngồi trên xe lăn, tuy trên mặt vô cùng mệt mỏi nhưng đôi mắt lại giống như vực sâu, giống như ẩn giấu rất nhiều chuyện xưa.
- Ông nội?
Ông cụ tóc bạc không để ý người phụ nữ đó nữa, vẫy vẫy tay bảo người ta đẩy ông ta về biệt thự.
Mãi đến khi đi theo người phụ nữ đó và ông cụ tóc bạc vào trong biệt thự, cô cung không hiểu rõ lắm, sao cô lại vào được. Trong biệt thự rất rộng, đi qua hành lang dài phía trước, ở giữa là một vườn hoa rất to, bên trong mọc đầy hoa hoa cỏ cỏ cô không biết tên, sau đó là đến một phòng khách rất lớn rất lớn, tha thứ cho từ ngữ thiếu thốn của cô, tóm lại là rất lớn rất lớn.
- Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi?
Cô băn khoăn bất an ngồi ở trên ghế sofa, lần đầu tiên cô ngồi ở một nơi xa hoa như vậy, cảm thấy mình có chút không hợp với nơi này:
- Cháu 18 tuổi.
- Cháu rất giống một vị cố nhân của ông, lúc đó bà ấy cũng ở gần độ tuổi này.
Ông cụ tóc bạc nói xong dương như rơi vào trầm tư.
- Ông chủ, cảnh sát lại tới nữa.
Bị người ta quấy rầy, hình như ông cụ tóc bạc không vui lắm:
- Đuổi bọn họ đi, đã mấy ngày rồi, một chút manh mối cũng không có, trái lại còn chạy tới niềm nở ân cần với tôi.
- Dạ dạ, tôi sẽ đi ngay.
Một lát sau, người đàn ông vừa nói dạ lại đi vào:
- Ông chủ.
- Lại làm sao vậy? Mấy tên cảnh sát bảo ông đi đuổi còn chưa chịu rời đi sao?
Giọng nói của ông cụ tóc bạc không giận tự uy, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng ông ta tức giận.
- Ông chủ bớt giận, là đạo trưởng Trương đến ạ.
- Còn không nhanh mời ông ấy vào.
Ông cụ tóc bạc nói xong chuẩn bị ra ngoài đón, lúc này cảm xúc lên xuống cũng quá lớn rồi!
Cô bắt đầu hối hận vì tới nơi này, càng hối hận là vào ngôi biệt thự này, đợi ông cụ tóc bạc tiến vào, cô phải nhanh chóng tìm cớ rời đi mới được.
Đang nghĩ như vậy, ông cụ tóc bạc và đạo trưởng Trương đi vào.
Đạo trưởng này không giống những đạo trưởng trên tivi lắm, cũng khác lão đạo Hồ Dương Tử ở thôn chúng cô, đạo trưởng Trương này mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, bộ dạng quang minh chính đại. Chỉ là ông ta vừa vào liền nhìn chằm chằm cô, thấy vậy toàn thân cô không được tự nhiên.
- Chuyện lần này nhất định đạo trưởng Trương phải giúp đỡ tôi, những tên cảnh sát đó đều không có tác dụng gì cả, tôi không dám trông cậy vào bọn họ, ông cần cái gì cứ nói với tôi, sau khi xong chuyện cô sẽ không bạc đãi ông đâu.
Ông cụ tóc bạc giống như không coi cô là người ngoài, nói với đạo trưởng Trương chuyện nhà bọn họ.
Mà đạo trưởng Trương ở một bên nói chuyện với ông cụ, nhưng tầm mắt vẫn dính chặt vào người cô:
- Ông Đổng nói cái gì vậy, tất nhiên là Trương mỗ sẽ cố gắng giúp đỡ cho ông, huống chi bắt quỷ hàng yêu vốn là việc của tôi.
- Có những lời này của ông tôi an tâm rồi.
- Vị này chính là?
Đạo trưởng Trương còn chuyển đề tài sang người cô.
Ông cụ nhìn cô một cái:
- Tôi vừa gặp cô bé này ở bên ngoài.
Sau đó ông ta lại hỏi:
- Đúng rồi, cháu tên là gì?
- A, cháu tên là Tô Tô.
Vị đạo sĩ này vừa gọi ông cụ này là Ông Đổng, nếu cô không có đoán sai mà nói, ông ta là chủ nhân của nhà họ Đổng rồi.
Dường như đạo trưởng Trương cảm thấy có hứng thú với cô:
- Số mệnh của cô gái này khác hẳn với người bình thường, nếu Trương mỗ không có nhìn lầm, thời gian gần đây e rằng liên tục có việc lạ xảy ra với cô!
Cô cả kinh trong lòng, nghĩ đạo trưởng Trương đến đây là vì có việc, nhưng cô thật sự không thể ở lại trong biệt thự này được, cảm thấy kỳ lạ nói không nên lời:
- Chuyện đó, trời đã tối rồi, tôi phải nhanh chóng quay về trường học mới được.
- Cô bé, gần đây ở khu vực này không yên ổn, nếu cháu không ngại có thể ở chỗ này một đêm, sáng mai tôi sẽ bảo người đưa cháu về trường học.
- Ông Đổng nói đúng lắm, nếu cô bằng lòng, nói không chừng Trương mỗ có thể giải giúp cô.
- Người bình thường khó mà mời được đạo trưởng Trương, vận khí của cô bé không tệ đâu.
Hai người bọn họ cô một lời ông một câu, ý là không cho cô đi, càng thêm kỳ lạ chính là, bỗng nhiên cơ thể của cô không chịu nổi khống chế, mở miệng nói ra những lời cô không muốn nói:
- Vậy thì làm phiền ông Đổng rồi.
Không đúng, cô muốn trở về nhà mà! Câu nói vừa rồi rốt cuộc là ai nói?
Nghe thấy câu này, biểu tình của đạo trưởng Trương có chút kinh ngạc, nhưng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối, cô được Đổng Tiểu Uyển mang tới một gian phòng khách, còn bảo cô bất luận như thế nào cũng không được ra cửa, sáng sớm ngày mai cô ta sẽ đưa cô rời đi.
Đổng Tiểu Uyển là người phụ nữ mặc đồ công sở đó, cũng là cháu gái của ông cụ Đổng, đại tiểu thư của nhà họ Đổng.
Quả nhiên là nhà kẻ có tiền, phòng khách còn xa hoa hơn phòng ngủ nhà người khác, cần cái gì đều có cái đó, đây là lần đầu tiên cô được ở một nơi như vậy. Cô dạo quanh căn phòng một vòng, tầm mắt của cô bị cảnh tượng bên ngoài cửa sổ hấp dẫn.
Cửa sổ căn phòng khách này đối diện một hồ nước dưới tầng, trong hồ nước chỉ có hai đóa hoa sen, một đỏ một trắng, rõ ràng mua hạ đã qua rồi, những bọn chúng vẫn tươi đẹp như trước.
Ánh mắt của cô bị hoa sen hấp dẫn, cho nên người phụ nữ mặc sườn xám xuất hiện bên bờ ao lúc nào cô cũng không biết, cô ta đứng ở dưới tầng nhìn chằm chằm cô, lại giống như không phải nhìn cô.
Bỗng nhiên TV LCD ở phía sau truyền đến âm thanh, bên trong đang chiếu một bộ phim kinh dị, khi cô quay đầu lại nhìn, một nữ quỷ đang từ màn hình nhào tới.
Cô sợ tới mức trái tim đập nhanh hơn, sau khi lấy lại tinh thần cô vội vàng tìm điều khiển từ xa, bên tai nghe thấy tiếng nhạc vô cùng khủng bố nhắm mắt lại sờ soạng hồi lâu mới tìm thấy được, sau khi tắt TV cô nhanh chóng chui vào trong chăn, phủ kín chăn lên động cũng không dám động.
Cô ép buộc chính mình nhanh chóng ngủ đi, ngủ thiếp đi thì sẽ không sợ gì nữa, nhưng cô vẫn mãi không ngủ được. Vừa qua nửa đêm, cô nghe thấy tiếng người đi lại bên ngoài.
Hình như là tiếng giày cao gót giẫm lên trên ván gỗ, ‘Cộp cộp - -’
Tiếng động càng ngày càng gần, cuối cùng đứng ở trước phòng cô, cô há to miệng nhưng không dám thở gấp, một lúc lâu sau truyền đến tiếng gõ cửa, một tiếng hai tiếng ba tiếng - - dường như người ngoài cửa rất có kiên nhẫn, gõ một lúc lâu mới dừng lại:
- Đừng sợ, tôi tới cứu cô ra ngoài.
Cứu cô ra ngoài sao?
- Cô là ai?
- Cô nhanh đi theo tôi, bọn họ sắp tới đây rồi.
Đang nói dở, cửa phòng két… một tiếng mở ra.
Chăn cô đang giữ chặt bị người ta kéo ra, đứng trước mặt cô là người phụ nữ mặc sườn xám cô nhìn thấy ở bên cạnh ao:
- Tôi sẽ không làm cô bị thương.
Động tác của cô ta có chút cứng ngắc, không giống người thường:
- Cô là quỷ sao?
- Không còn kịp rồi, bọn họ đã đến.
Người phụ nữ mặc sườn xám nói xong liền biến mất.
Cô không nhìn thấy một bóng người trong phòng, còn có cửa phòng mở ra, không rõ nữ quỷ kia muốn làm gì? Lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, không chỉ có một người.
Không lâu sau đạo sĩ Trương kia xuất hiện ở trước cửa, trên khuôn mặt ông ta có chút kỳ lạ:
- Sao cô còn chưa ngủ?
Không đợi cô trả lời, ông ta lấy ra một cái chuông, đong đưa vài cái với cô, trong mơ màng cô ngủ thiếp đi, khi cô mở mắt ra lại phát hiện cả người mình bị buộc trên một cái giá treo, mà đạo sĩ Trương và ông Đổng đứng ở trước mặt cô.
- Ông chắc chắn nữ quỷ đó bám vào người cô ta sao?
- Tuyết đối chắc chắn.
Ý thức cô vẫn mơ hồ như trước, ngoại trừ giọng nói của bọn họ vang lên bên tai còn có giọng nói thứ ba, là giọng nữ vô cùng nhỏ:
- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô.
Sau đó đạo sĩ Trương vẩy thứ gì đó lên người cô, còn lấy ra một cái roi vừa dài vừa nhỏ không ngừng quật lên người cô, kỳ lạ chính là, rõ ràng cô đau đớn muốn chết, nhưng không phát ra được một chút âm thanh nào.
Không phải nói cho dù cô ném miếng ngọc thạch đó đi như thế nào nó đều quay về bên cạnh cô sao? Tên lừa đảo, con rắn đó là tên lừa đảo, lúc gặp nguy hiểm người cô nghĩ đến đầu tiên vẫn là con rắn lớn.
- Vợ nhớ anh rồi sao?
Bên tai truyền đến giọng nam trong veo mà lạnh lùng đã lâu rồi không nghe thấy:
- Nhớ anh cái quỷ ý, tốt nhất là anh đừng bao giờ xuất hiện nữa.
Cô nói trong lòng như vậy, nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào, có phải cô sắp chết rồi không, cho nên mới nghe thấy tiếng nói của con rắn lớn.
- Ngu ngốc, có anh ở đây rồi.
Thật sự là con rắn lớn sao? Đau đớn trên người đã không còn nữa, ý thức của cô cũng rõ ràng hơn, cô liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy tung tích của con rắn lớn, trái lại đạo sĩ Trương và ông Đổng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, cô nhìn theo hướng bọn họ dập đầu, quả nhiên là nữ quỷ mặc đồ màu đỏ.
- Uyển Thanh, chuyện lúc trước đều là anh có lỗi với em, cầu xin em buông tha cho anh cũng buông tha chính mình đi! Anh sẽ thờ cúng em chu đáo.
Xem ra ông Đổng đúng là Đổng lang của nữ quỷ mặc đồ màu đỏ.
- Một câu xin lỗi của anh có thể lau sạch mọi chuyện sao?
Nữ quỷ mặc đồ đỏ đi từng bước đến trước mặt ông Đổng, bóp chặt cổ ông ta:
- Tôi thích anh như vậy, vì anh chuyện gì tôi cũng dám làm, mà anh thì sao? Anh lại làm gì tôi? Anh giết tôi ngay trong ngày kết hôn, còn nhìn bọn chúng làm nhục tôi, tôi hận anh, tôi hận - -
Nữ quỷ mặc đồ màu đỏ đắm chìm trong bi thương, hoàn toàn không có nhìn thấy ông Đổng bị bóp chặt cổ đến đỏ bừng ra hiệu với đạo sĩ Trương, đạo sĩ Trương quỳ trên mặt đất lấy chuông ra lắc lắc vài cái, ném vài lá bùa màu vàng về phía nữ quỷ mặc đồ đỏ, khi lá bùa đụng vào nữ quỷ mặc đồ đỏ dấy lên ngọn lửa màu xanh, trong chớp mắt ngọn lửa bao bọc cô ta.
- A - -
Nữ quỷ mặc đồ đỏ phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Ông Đổng và đạo sĩ Trương chuyên tâm đối phó với nữ quỷ mặc đồ đỏ, vẫn không phát hiện ra dây thừng trên người cô đã được cởi. Ngọc thạch như mực cũng ở trong tay cô, nhớ đến hình ảnh ở biệt thự cổ, cô hỏi con rắn lớn ở trong lòng:
- Anh muốn giúp nữ quỷ đó hay không?
- Những chuyện này đều do cô ta tự tạo nghiệt.
Cô không hiểu ý của con rắn lớn, dù sao anh cũng không giúp nữ quỷ!
Ngọn lửa đốt nữ quỷ thành tro bụi, cô lại có chút thương xót, không ngờ biến thành lệ quỷ mà cô ta cũng không thể báo thù cho mình, thật đáng thương.
-------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 30/09/2018