Châu Trạch nghĩ chắc mình bị hoa mắt, bởi vì vừa nãy mới nghe câu chuyện ma quỷ liên quan đến con chó của cậu thanh niên uống say kia, lại thêm ánh đèn đường mờ mờ trong đêm tối, nên mắt mình bị hoa cũng là chuyện bình thường.
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.
Châu Trạch không phải là Trương Thiên Sư của Long Hổ sơn. anh biết mình có máu “người tốt”. Anh không thể thay đổi được bản thân mình, nếu không thì lúc sáng đã giơ móng tay của mình ra để bóp lấy con bé con Tiểu loli kia rồi.
Còn đến cuối cùng, kết quả là mình bóp chết con bé tiểu loli kia hay bản thân mình bị bé con kia bóp chết như cũ,
Thì cũng chẳng biết thế nào.
Nếu như đã không thay đổi được bản thân, vậy thì cố gắng không để một số chuyện rắc rối ảnh hưởng đến mình. Nhiều chuyện nhìn thấy, nếu tránh được thì tránh, nếu có thể nhắm mắt làm ngơ thì nên nhắm mắt làm ngơ.
Dù sao thì con chó kia cũng đã bám theo cậu thanh niên bảy năm rồi. Nhẩm tính số năm,
Cũng đã giày vò bảy năm rồi,
Nếu như con chó kia có ý hại người thì nó đã làm hại cậu ta từ sớm rồi, còn về sau này nó giày vò cậu ta như thế nào, Châu Trạch cũng không quan tâm.
Con gái nhà người ta đến hiệu sách của mình, mua nước, lại còn bồi thường quyển sách, tiền nong đều rất sòng phẳng, như vậy là đủ rồi, chứng tỏ là họ có ý tốt.
Có điều lần đầu tiên Châu Trạch phát hiện, trên đời này, những chuyện không thể tưởng tượng được quả thật không ít. Hoặc có thể do ngày trước mình chỉ là người bình thường, còn bây giờ mình là một con quỷ, thân phận không giống nhau, nên cách nhìn thế giới cũng khác nhau.
- Anh sao vậy? - Lúc này bác sĩ Lâm cũng đi ra chỗ cửa.
Châu Trạch cười cười:
- Tôi cảm thấy mình may mắn không giống như Spider man, không có người thân trưởng bối nào đột nhiên xuất hiện nói với mình:
“Khả năng càng mạnh, trách nhiệm càng lớn.”
Bác sĩ Lâm không hiểu anh đang nói cái gì, nhưng cô vẫn nói:
- Tôi phải về rồi.
Không còn sớm nữa, phải về nhà thôi.
- Không ngồi thêm chút nữa sao?
- Có thể ngày mai vẫn phải trực ban. - Bác sĩ Lâm quấn chặt khăn quàng cổ.
- Có thể đổi ca mà. - Châu Trạch nói.
- Không tiện lắm.
- Không muốn sao?
Bác sĩ Lâm hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác hùng hổ dọa người trên người Châu Trạch, đột nhiên cô không biết phải làm sao.
- Em là vợ tôi. - Châu Trạch nhìn vào đôi mắt bác sĩ Lâm, rất nghiêm túc nói.
Bác sĩ Lâm lùi về phía sau nửa bước:
- Ngày hôm qua, anh nói...
Châu Trạch của ngày hôm qua, vừa mới nói kết thúc, đây là cách giải thoát cho hai người.
- Hôm qua là hôm qua.
Châu Trạch tiến lên trước nửa bước:
- Trước khi tôi kí tên vào giấy đồng ý ly hôn, tôi vẫn là chồng của em, em vẫn là vợ của tôi. Vì thế, tôi muốn bây giờ, em ở lại bên tôi!
Giọng nói của Châu Trạch càng ngày càng lớn.
Bác sĩ Lâm không nói gì, vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Trong lòng Châu Trạch bỗng bùng lên một ngọn lửa không tên,
Anh đưa tay ra nắm lấy cằm của bác sĩ Lâm nhẹ nhàng nâng lên.
Bác sĩ Lâm nhìn anh ta, ánh mắt trong veo bình lặng, đặc biệt là cánh môi đỏ thắm kia, làm cho người ta mê đắm. Cô rất đẹp, quả thực rất đẹp, một vẻ đẹp tinh tế cùng với khí chất cao quý sang trọng, đem đến cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
Châu Trạch cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Nụ hôn rất mạnh mẽ, rất thô bạo, giống như một con dã thú, dường như bao nhiêu hung tính ẩn sâu bên trong thể xác lẫn tâm hồn đều bộc phát ra bên ngoài! Mà người phụ nữ trước mặt chính là đối tượng mà anh đang tìm kiếm.
Bác sĩ Lâm giơ tay lên, dường như chuẩn bị cho người đàn ông này một cái bạt tai, nhưng cánh tay vừa giơ lên đến nửa chừng, lại chầm chậm hạ xuống.
Trong khóe mắt cô, chảy ra những giọt nước mắt long lanh.
- Em khóc cái gì?
Đôi môi anh rời khỏi cánh môi cô,
Châu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn vào Lâm Vãn Thu.
- Em cho rằng em khóc thì tôi sẽ cảm thấy áy náy sao? Em cho rằng em khóc thì có thể ngăn cản được tôi sao?
Tôi nói cho em biết,
Hôm nay em khóc cũng không có tác dụng gì đâu. Em là vợ tôi, tôi chính là chồng của em!
Em nhìn cha mẹ em xem, họ là cái quái gì, em nhìn em gái em xem, hàng ngày nhìn tôi như thế nào!
Còn em nữa, em nhìn lại mình xem,
Em cao quý,
Em xinh đẹp lạnh lùng,
Em là nữ thần,
Em không bị nhiễm khói lửa nhân gian!
Trong phòng ngủ, em lại còn chia chỗ ngủ với tôi!
Kết hôn rồi, em đã là phụ nữ rồi, nhưng vẫn giả mù để bụng đến sự trong trắng của bản thân. Em nhìn lại mình xem, em có xứng không!
Tôi biết rõ, tôi chỉ là một thằng đần, trong mắt người nhà em, tôi chỉ là một kẻ vô dụng bỏ đi mà thôi!
Một tay Châu Trạch bóp chặt lấy cổ bác sĩ Lâm, ấn cô đến bên quầy phục vụ, sau đó hung hăng cởi bỏ áo khoác ngoài của cô.
- Hôm nay tôi sẽ dạy em, cho em biết, phải làm một người vợ như thế nào!
- Từ Nhạc...
Bác sĩ Lâm không có phản kháng, cô chỉ lạnh lùng nhìn Châu Trạch:
- Anh là tên... khốn nạn...
- Ha ha.
Châu Trạch cười to, không thèm để ý đến lời của cô, cởi áo khoác ngoài của mình, sau đó ấn chặt bác sĩ Lâm lên trên quầy phục vụ.
Anh thô bạo, anh ngang ngược,
Vào thời điểm này,
Củi khô đã được dựng lên, chỉ cần châm lửa là có thể bùng cháy!
Châu Trạch chính là một thanh củi lửa!
Trên người cô rất thơm, làn da cô thật mịn màng, cơ thể vô cùng đẫy đà, hết thảy đều vô cùng đẹp đẽ, vô cùng mê hoặc lòng người.
Nhưng cũng chính lúc này, Châu Trạch bỗng nhiên dừng mọi động tác, cả người lảo đảo, lùi về sau mấy bước.
Bác sĩ Lâm vẫn đang nằm trên quầy phục vụ trước mặt mình, quần áo xộc xệch, còn Châu Trạch thì thở hổn hển từng đợt.
Không,
Làm sao lại trở thành như thế này?
Bác sĩ Lâm vẫn đang nằm trên quầy phục vụ, hai mắt cô vẫn mở to như trước, cô cũng chẳng có chút phản kháng nào.
Cô vẫn luôn cảm thấy rất áy náy với Từ Nhạc. Cô là một cô gái độc lập kiên cường, nhưng môi trường xã hội mà cô đang sống cũng như sự giáo dục của gia đình khiến cho cô trở nên rất mâu thuẫn.
Bố mẹ lấy cái chết ra để ép cô lấy chồng, họ muốn sớm có cháu bế bồng, làm cô không thể không đồng ý kết hôn với Từ Nhạc, nhưng cô lại rất kiên trì với điểm mấu chốt của bản thân, đó là trong lòng cô đã có người đàn ông khác. Cho dù người đàn ông kia đã bị xe đâm qua đời nửa năm trước, cho dù người ấy đã sớm quên cô, thậm chí căn bản không biết mấy năm sau đợt thực tập kết thúc, vẫn có một người con gái như cô âm thầm quan tâm đến anh.
Nếu dùng một câu châm biếm mà học sinh trung học được học trong sách ra miêu tả: chính bác sĩ Lâm là một người đã bị khuất phục bởi tư tưởng phong kiến trong cuộc sống, nhưng lại không cam tâm tình nguyện sống tiếp cuộc sống như vậy, trong lòng vẫn có sự kiên cường, phản kháng và chống chọi của bản thân.
Đây cũng chính là lí do vì sao vừa nãy khi Châu Trạch có những hành vi như vậy, mặc dù trong lòng Lâm Vãn Thu vô cùng không bằng lòng, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì,
Cô cảm thấy bản thân mình không có lí do gì để phản kháng. Châu Trạch là chồng mình, hành vi của cô từ lúc kết hôn đến bây giờ, cô cũng rất rõ ràng. Cô có lỗi với chồng mình, có lỗi với cuộc hôn nhân này.
Không chấp nhận, cũng không đồng ý,
Nhưng cũng không phản kháng.
- Mặc quần áo vào, em mặc quần áo vào cho tôi!
Châu Trạch ra lệnh cho Lâm Vãn Thu vẫn đang nằm bất động trên quầy phục vụ.
Lâm Vãn Thu ngây người một chút, cô đứng thẳng dậy, có chút không dám tin nhìn Châu Trạch. Lúc nãy, cô cũng đã cam chịu số phận rồi.
- Tôi còn chưa kịp làm gì em, em đừng làm ra bộ dạng như vừa bị cưỡng bức, mau mặc quần áo vào cho tôi.
Ngay bây giờ,
Ngay lúc này,
Nhanh,
Sau đó lập tức ra khỏi đây cho tôi.
Bác sĩ Lâm lặng lẽ mặc quần áo vào, sau đó soi gương chỉnh lại trang phục, khuôn mặt cô không có biểu cảm gì. Sau khi tất cả đã thu xếp xong xuôi, cô rót một cốc nước nóng mới đặt lên quầy phục vụ cho Châu Trạch, sau đó cũng không quay đầu lại nhìn Châu Trạch, cứ như vậy đi ra khỏi hiệu sách.
Châu Trạch chán nản ngồi sụp trên mặt đất, có chút ngỡ ngàng, có chút khó hiểu.
Trên khóe môi cũng như trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, anh không hiểu vì sao mình lại dừng lại, cũng không hiểu vì sao mình lại không tiếp tục nữa.
Rõ ràng rất thoải mái,
Rõ ràng rất khao khát,
Rõ ràng rất đắm say,
Nhưng không biết vì sao, anh cảm thấy có gì đó không đúng. Hình như, đây không phải cảm giác mà bản thân mong muốn.
Vừa nãy anh vừa chuẩn bị ngủ với cô,
Cô cũng đồng ý rồi,
Nhưng cảnh tượng vừa nãy, hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của bản thân.
Châu Trạch lảo đảo đứng dậy, anh nâng chén trà lên, uống cạn một hơi, sau đó liền phun ngụm nước nóng ra. Chén nước này nóng hổi, không được pha thêm một chút nước lạnh nào.
Quăng chiếc cốc xuống, mặc cho nước lan tràn trên nền nhà, Châu Trạch đảo mắt nhìn xung quanh, nhớ lại hành động lúc nãy của bản thân, nhớ lại những lời mà ban nãy mình vừa nói.
Bàn tay nắm thành nắm đấm nhưng sau đó lại thả lỏng ra, sau đó lại nhanh chóng nắm chặt lại.
Anh đi đến nhà vệ sinh, mở vòi nước ở bồn rửa tay, sau đó cúi đầu dưới vòi nước, mặc cho nước chảy xuống.
Bây giờ anh cần tỉnh táo, cần bĩnh tĩnh trở lại,
Không chỉ là để dập tắt ngọn lửa khô nóng đang bùng cháy trong cơ thể, mà còn để sắp xếp lại những tình cảm trong lòng.
Châu Trạch rửa dưới vòi nước lạnh mùa đông, nước rất lạnh, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được. Anh ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng khó chịu, mê muội trống rỗng.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương,
Trong gương, phản chiếu lại bộ dạng của anh ta.
Hai tay Châu Trạch nắm chặt lấy hai bên thành bệ sứ bồn rửa mặt, không ngừng thở hổn hển, sau đó, anh ta lại từ từ ngẩng đầu lên, tự lẩm bẩm trong miệng:
- Là mày!
- Mày là một tên khốn kiếp đáng chết, mày là một thằng vô dụng!
Mày làm liên lụy đến tao, mày cố ý điều khiển tao,
Mày là tên rác rưởi, đồ tạp chủng, đồ khốn nạn!
Châu Trạch vừa soi gương vừa đau khổ mắng nhiếc bản thân mình,
Đúng vậy,
Đây không phải anh ta, lúc nãy biểu hiện của anh không giống bình thường chút nào, cả lửa tình khô nóng vừa bùng cháy lên kia, cái ý chí đần độn không được kiểm soát, lại còn cả loại kích động không biết nguyên do kia nữa,
Tuyệt đối không chỉ đơn giản là huyết khí sôi trào,
Cũng chính vừa rồi, chính lúc đó,
Có một tên khốn kiếp bản thân mình vốn cho rằng cậu ta đã sớm bị đày xuống địa ngục, sớm không còn trên thế gian này nữa,
Chính cậu ta đã tác động đến bản thân mình.
Cậu ta chưa đi,
Cậu ta vẫn trốn ở bên cạnh mình,
Thậm chí,
Cậu ta còn trốn trong cơ thể mình!
Cậu ta uất ức, cậu ta mềm yếu, nhu nhược. Khi còn sống, cậu ta không dám biểu lộ suy nghĩ của bản thân, không dám phản kháng, cũng khống có gan ngẩng đầu lên, nhưng khi cậu ta chết đi rồi, cậu ta trốn tránh trong một góc nào đó, sau đó mượn tay người khác, chỉ đơn giản là muốn trả thù người vợ của mình!
Mượn sức mạnh của người khác, để trả thù vợ mình.
- Ngày trước tôi còn thông cảm cho cậu, thậm chí còn cảm thấy có chút có lỗi với cậu.
Châu Trạch thì thào nói:
- Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, một người có chỗ đáng thương tất phải có chỗ đáng hận, cậu tự biến cuộc sống trước kia của mình trở nên như vậy, cũng đáng đời mà thôi!
- Ầm!
Châu Trạch dơ nắm tay lên, đấm mạnh vào gương.
Tấm gương vỡ tan,
Bàn tay của Châu Trạch chảy máu, những giọt máu tí tách rơi vào trong bồn rửa tay.
Trên chiếc gương đã bị vỡ,
Vẫn phản chiếu gương mặt Châu Trạch như cũ,
Không,
Là khuôn mặt của Từ Nhạc.
Châu Trạch đứng im bất động ở đó,
Người trong gương cũng không cử động,
Nhưng chỉ một lúc sau đó,
Con mắt của người trong gương bỗng xuất hiện một tia nham hiểm thâm độc, đồng thời mở miệng nói: