Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ! (Thành ngữ, than thở xã hội ngày nay, bản chất những người có học thức ngày càng bại hoại, giả tạo, không còn thành thật như người xưa nữa).
Rất nhiều người than thở rằng, thời đại này, cả xã hội đều bị tư tưởng chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền bào mòn đến biến dạng, ngay cả hôn nhân cũng bị đặt lên bàn giao dịch để tiến hành mua bán ngang giá.
Ấy vậy mà ngay cả ma quỷ thời này cũng bắt đầu quan tâm đến vấn đề kia khi kết hôn!
Anh có hơn hai mươi vùng dương trạch (dương trạch: là vùng để xây nhà cửa).
Thật trùng hợp,
Phu nhân nhà chúng tôi có hơn hai mươi vùng âm trạch (âm trạch: vùng để chôn người chết).
Môn đăng hộ đối thật!
Chuyện vui chuyện vui,
Mọi người đều vui vẻ!
Sau khi người thổi kèn đó nói tới vấn đề này, khoé miệng của Châu Trạch giãn ra.
Hắn đang nhịn cười, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng khoái chí.
Cái tên hàng xóm này lúc nào cũng đem chuyện “Tôi có hai mươi mấy căn nhà” ra mà nói mãi, Châu Trạch muốn đánh cậu ta lâu rồi, vị phu nhân quỷ này đến thật đúng lúc.
Ác giả ác báo!
Hứa Thanh Lãng bị doạ đến chảy mồ hôi. Cậu ta là một huyền sĩ, nhưng chẳng qua chỉ là dùng chiêu thức mở con mắt âm dương của mình để điều khiển con rối kèm theo một vài động tác “Xuyên kịch biến kiểm” (Chỉ một kĩ thuật đặc sắc của kịch Tứ Xuyên) mà thôi. Cậu ta không phải kiểu của Trương Thiên Sư theo đúng nghĩa, nếu không thì lúc đối diện với tiểu loli cũng không đến mức sợ hãi như vậy.
Hứa Thanh Lãng lập tức tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu lên,
Nhìn trời.
Anh nói cái gì,
Tôi nghe không hiểu.
Người kia,
Tôi không quen.
Sau đó, mí mắt của Hứa Thanh Lãng bỗng nhiên giật một cái, bởi vì nhìn thấy tay phải của Châu Trạch đặt bên người và ngón trỏ được giơ lên, còn trực tiếp chỉ vào anh ta.
"@# $%... &! ! ! ! !"
Tận sâu trong lòng Hứa Thanh Lãng, một vạn bình nước ép ô mai vụt qua!
Hai người thổi kèn liền bước tới chỗ Hứa Thanh Lãng, mỗi người một bên, cung kính nói:
- Mời tiểu tướng công lên kiệu.
Được rồi, thì ra cái kiệu đó không phải đến đón quỷ sai, mà là vị phu nhân quỷ kia đặc biệt tới để cưới tân lang.
Trong lòng Châu Trạch một lần nữa ý thức được thân phận “quỷ sai tạm thời” của mình.
- Đừng kéo tôi, đừng dẫn tôi đi, đừng có ép tôi!
Coi chừng tôi trở mặt đó!
Hứa Thanh Lãng bị người thổi kèn đẩy vào trong kiệu, nhưng cậu ta vẫn không ngừng giãy dụa.
Cậu ta vừa nói muốn bắt đầu một cuộc sống mới, tìm đối tượng gì gì đó, nhưng cậu ta không muốn làm ma!
- Châu Trạch, anh lừa tôi, anh hãm hại tôi! - Hứa Thanh Lãng hét to, cảm giác cứ như là con gái nhà lành bị bắt ép đi làm kỹ nữ vậy.
Thà chết chứ không chịu nhục,
Giữ vẹn trinh tiết!
- Đi xem thử xem sao, nói không chừng vị phu nhân quỷ kia trông giống Vương Tổ Hiền, vậy thì cậu đâu có chịu thiệt gì, không phải sao? - Châu Trạch cười nói.
Hứa Thanh Lãng bị đẩy vào trong kiệu rồi, người thổi kèn mới nói với Châu Trạch:
- Thượng sai có thể đi cùng tôi, tôi đợi ở phía trước để dẫn đường.
Nói xong, người thổi kèn chỉ vào chiếc xe điện dừng ở trước cửa tiệm Hứa Thang Lãng:
- Thượng sai có thể tự lái.
Châu Trạch nhớ lại chiếc xe giấy mà lần trước mình đã đi của tài xế ma, cũng được đưa đến trước cửa tiệm sách một cách an toàn.Vậy thì chắc chắn, mấy con quỷ kia thật sự có khả năng giống như “Kì môn độn giáp” (một khoa học về phương vị), mà một số lí luận vật lí không thể giải thích được.
Xe điện là của Hứa Thanh Lãng nên Châu Trạch cũng không cần khách sáo, sau khi khoá cửa tiệm, liền lái xe điện đi theo cái kiệu ở phía trước.
Kiệu đi với tốc độ rất nhanh,
Bước chân vẫn theo nhịp chín nông một sâu,
Mỗi lúc đến nhịp “sâu”, cả người khiêng kiệu và người thổi kèn đều nhảy lên một cái, cùng lúc cái kiệu hoa cũng lắc lư theo một cái.
Ngay sau đó,
Hứa Thanh Lãng đang ngồi trong kiệu hoa liền kêu “Á” lên một tiếng;
Như chim hoàng oanh khẽ hót, dịu dàng mà thu hút, khiến con người trở nên mơ màng.
Đợi đến khi Châu Trạch lái xe điện đi cùng kiệu hoa thì Hứa Thanh Lãng mới vén rèm cửa nhìn ra ngoài. Lúc này gương mặt của Hứa Thanh Lãng đỏ ửng, ánh mắt như một làn thu thuỷ bị làm cho ướt đẫm.
Cậu ta bặm chặt môi, ra dáng một thiếu niên khôi ngô nhưng thẹn thùng, khiến người khác cảm thấy thích thú.
Lúc này, đúng lúc là nhịp “sâu” của đoàn khiêng kiệu,
Châu Trạch một tay cầm tay lái, một tay vẫy vẫy, khinh bỉ nói:
- Thật xấu hổ.
- Cái kiệu này ảnh hưởng tới linh hồn, sẽ kích động linh hồn!
Hứa Thanh Lãng buột miệng giải thích, cậu ta thật sự lo lắng, sợ Châu Trạch sẽ cảm thấy bản thân mình buồn cười không chịu được.
- Giải thích chính là đang che giấu. - Châu Trạch nói:
- Miệng thì nói không nhưng cử chỉ đã nói lên tất cả.
Hứa Thanh Lãng: “…”
Hứa Thanh Lãng ấm ức quá nên liếc Châu Trạch một cái rồi buông rèm xuống,
Ánh mắt đó, giống như một kẻ phụ tình vì ham mê danh lợi mà chủ động hi sinh thân mình vậy!
Sự thật thì Châu Trạch có thể nhìn ra được, những kiệu phu và người thổi kèn này vốn chỉ hành động theo một nhịp điệu đặc biệt, bọn họ chẳng qua là những con rối, bổn tôn chắc là người giấy mà tiệm vàng mã sản xuất ra, hơi giống con ngựa gỗ mà Gia Cát Lượng đã thiết kế thời Tam quốc.
Kiệu phu tiếp tục “chín nông một sâu”,
Hứa Thanh Lãng cứ cách một khoảng thời gian là lại “Á” lên một tiếng,
Châu Trạch lái xe điện đi cùng cả đoạn đường.
Cứ như vậy mà bọn họ đã qua khỏi khu vực thành phố, tiến vào địa bàn khu Thông Châu.
Mấy năm trước, Thông Châu vẫn còn là một huyện phía dưới Thông Thành, vừa mới chuyển từ huyện thành khu không lâu, nơi này lần trước khi Châu Trạch giúp cụ bà ở nhà xác tìm tiền đã đi qua rồi.
Cuối cùng, đoàn kiệu phu đã vào tới một vùng đất hoang vu ở cạnh địa đạo Giang Hải, ở đây bốn phía đều là những kiến trúc cao tầng, tuy nhiên, nơi này chắc là vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà đã bị gặp trở ngại trong việc thi công.
Con đường phía trong không dễ chạy tí nào, Châu Trạch đành phải xuống xe, đẩy xe điện đi về phía trước.
Sau khi đi tiếp mấy chục mét,
Bỗng nhiên,
Bừng sáng rực rỡ!
Một khu vực vốn hoang vu u ám và vắng vẻ, bỗng chốc lại giăng đèn kết hoa. Phía trước, có hơn hai mươi bàn tiệc bố trí ngoài trời, mỗi bàn đều bày đầy ắp những món lạnh.
Người người nhộn nhịp, phấn son đầy đủ, cười cười nói nói.
Có một người nhiều chuyện hét lên nhắc nhở:
- Chú rể tới rồi!
Trong chớp mắt, phấn son quần áo tấp nập đem tới. Châu Trạch chỉ thấy xung quanh mình thật ồn ào náo nhiệt, có mấy người còn đi xuyên qua người và xe của hắn, qua qua lại lại, không biết mệt mỏi.
Còn tay phải của Châu Trạch thì nắm chặt, dấu ấn trong lòng bàn tay vẫn còn đang nóng.
Thật ra, không cần dấu ấn nhắc nhở thì anh cũng có thể hiểu rõ, chỗ trước mặt chắc là nơi mà quỷ sai cần giải quyết.
Bởi vì quỷ quỷ ở chỗ này là do vị phu nhân quỷ kia triệu tập, đã xây dựng thành một chế độ rồi, không thể nhịn được là đúng rồi!
Nhưng Châu Trạch vẫn kiềm chế, mình chỉ mới là quỷ sai tạm thời, trước mắt không được hấp tấp. Chức quan vừa được bổ nhiệm không cần thiết phải đi nhóm vài ba đốm lửa làm gì, nếu không thì rất có thể sẽ tự thiêu chết mình. Dù gì chỗ nào ở dương gian xảy ra sự cố đều do quỷ sai tạm thời gánh vác trách nhiệm. Châu Trạch nghĩ là âm phủ chắc cũng như vậy, người ở dương gian chết đi thì xuống âm phủ mà.
Châu Trạch cũng hiểu rõ, nếu thật sự dễ xử lí như vậy thì tiểu loli kia tại sao không tự mình đi giải quyết?
Đối phương thậm chí còn dám tìm đến nơi để mời quỷ sai dự tiệc chúc mừng, có thể thấy đối phương chẳng sợ gì cả.
- Hạ kiệu!
Kiệu phu đặt kiệu xuống, Hứa Thanh Lãng bị đẩy ra ngoài, cậu ta vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ, lại vừa rất tức giận.
- Phu nhân cho mời.
Một cô gái mặc bộ váy liền thân màu đen bước tới trước mặt Hứa Thanh Lãng, cúi người chào.
- Đi thôi.
Châu Trạch vỗ vai Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng khinh bỉ đẩy tay của Châu Trạch ra, nhưng vẫn cùng Châu Trạch đi về phía trước.
Đi xuyên qua bàn tiệc, nhìn thấy đủ loại quỷ quỷ cứ chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình, Châu Trạch có chút không quen. May mà khi tới trước một căn nhà nhỏ màu đỏ hai tầng, những âm thanh tạp nham đó không còn nghe thấy nữa
Toà lầu này giăng đèn kết hoa, treo đèn lồng, còn thay cả câu đối, một khung cảnh náo nhiệt và vui vẻ.
Bố cục của toà nhà tương tự những toà nhà ở thời hiện đại, phòng ở giữa cửa đang mở là phòng khách, cô tỳ nữ mặc váy đen ra hiệu cho Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng bước vào.
- Có mong chờ không? - Châu Trạch đột nhiên hỏi:
- Lỡ như diện mạo giống như Vương Tổ Hiền thật, cậu cũng đừng vui đến mức quên trời quên đất đó.
- Tôi hi vọng cô ta thích ‘nhất long hí nhị phượng’ (một cô gái cùng hai người đàn ông).
Hứa Thanh Lãng giận dữ nói, thái độ của cậu ta rõ ràng là có xui xẻo cũng phải kéo Châu Trạch xui cùng.
Thật sự suốt quãng đường này Châu Trạch cũng gắng sức bỏ đá xuống giấng. Dường như phải nén nhịn tới mức nổ phổi vì dáng vẻ buồn cười của cậu ta!
Cậu ta bình thường chẳng phải cứ thích lôi chuyện “mình có hơn hai mươi căn nhà” ra nói mãi sao,
Đây không phải là sự thật à!
Cậu ta cố tình ra vẻ đắc ý để khoe khoang điều gì?
Bước vào phòng khách, đi trên thảm đỏ, bốn bên bức tường treo tranh thêu bằng hình chữ thập tinh xảo.
Có một cô gái mặc váy cưới màu đỏ đang ung dung ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ.
Trên bàn bày những món ăn được chuẩn bị tỉ mỉ.
- Thượng sai, lang quân, mời ngồi.
Cô gái đứng dậy, ra hiệu cho hai người họ ngồi xuống.
Bởi vì cô gái dùng khăn che mặt lại nên không thể nhìn rõ.
Nhưng giọng nói cực kì êm tai.
Châu Trạch ngồi vào ghế, kéo Hứa Thanh Lãng một cái, Hứa Thanh Lãng nhăn nhó rồi mới chịu ngồi xuống.
Đã tới rồi thì nhập gia tùy tục thôi. Để xem cô ta muốn bày ra trò gì.
Đồ ăn trên bàn được chuẩn bị tỉ mỉ lại còn thơm phức, mùi rượu nồng, hương thơm ngào ngạt.
- Thượng sai, lang quân, mời thưởng thức.
Phu nhân quỷ đưa tay tỏ ý mời hai người họ dừng bữa.
Chu Trạch không cử động, giữ thái độ thận trọng.
Gương mặt của Hứa Thanh Lãng đầy vẻ căm phẫn, đau khổ uống liền ba ly rượu, sau đó hét to:
- Rượu ngon!
Ngay sau đó thì ăn không ngừng nghỉ, hoàn toàn là lấy sự căm giận để làm thức ăn.
Châu Trạch ở bên cạnh nhìn ngực cứ phập phồng liên hồi, anh lấy tay che miệng.
- Anh sao vậy? Ăn đi, ngon lắm đó, ngon hơn đồ tôi làm nhiều.
Hứa Thanh Lãng là một đầu bếp, dĩ nhiên có thể phân biệt được đồ ăn ngon hay dở.
Trước giờ anh chưa từng xem phim quỷ hay sao?
Châu Trạch thầm nghĩ.
Nhưng không nói gì cả, mà lẳng lặng lấy đũa gấp đồ ăn bỏ vào chén của cậu ta, dặn dò:
- Ngoan, ăn nhiều một chút, ở đây không có nước ô mai, tôi không nuốt nổi đồ ăn, anh hiểu mà.
Hứa Thanh Lãng “hừm” hai tiếng, không nghi ngờ gì và tiếp tục ăn, có chết cũng phải là một con ma no!
Vả lại, đồ ăn thật sự rất ngon!
Hứa Thanh Lãng đang nghĩ xem lát nữa có nên tìm cơ hội để học hỏi phu nhân quỷ về thực đơn của món ăn không. Những món này đưa ra thị trường, e là đầu bếp đẳng cấp của khách sạn năm sao cũng không làm ra hương vị ngon như thế này.
Chờ Hứa Thanh Lãng ăn hết một vòng,
Châu Trạch gật đầu thoả mãn,
Hỏi phu nhân ma:
- Phu nhân, xin hỏi món này được làm như thế nào vậy?
- Thượng sai khách sáo quá rồi, đây là rượu được ủ từ nước tiểu của người đi đường, do đích thân thiếp làm;
Còn món này là do thiếp chọn dùng và chế biến từ những loại rắn, côn trùng, chuột, kiến tươi nhất…
Sắc mặt của Hứa Thanh Lãng bỗng chốc thay đổi,
Đưa tay chỉ thẳng vào mặt Châu Trạch, không để anh kịp nói điều gì,