- Xem ra, tôi cũng không cần phải mặc cho anh xem nữa rồi.
Bác sĩ Lâm quả thực là người phụ nữ rất truyền thống, nhưng cô không giống như những cô gái thời cổ đại, trượng phu nạp thiếp mà không dám lên tiếng sợ mất thanh danh người phụ nữ hiền lương không đố kị ganh ghét.
Cô có sự thỏa hiệp của bản thân, đồng thời cô cũng có sự kiên nhẫn kiên trì.
Cô có thể gượng ép bản thân chấp nhận việc mình bị Châu Trạch xâm phạm lần trước, cũng có thể cô cưỡng ép bản thân mình dần dần chấp nhận một “Từ Nhạc” (Châu Trạch) đang càng ngày càng tự chủ và mạnh mẽ.
Nhưng cô không thể nào chấp nhận được việc Châu Trạch ngoại tình, có người khác bên ngoài, đây chính là ranh giới cuối cùng của cô.
Cô rất tức giận.
Vô cùng vô cùng tức giận.
Thậm chí còn muốn quay người bỏ đi luôn.
Tuy nhiên, bác sĩ Lâm vẫn chưa rời đi là vì cô đang đợi Châu Trạch trả lời cô, cho dù thế nào đi nữa, Châu Trạch cũng phải cho cô biết thái độ của hắn ra sao, cũng coi như một sự giải thoát cho cô và hắn.
Cho dù khi trở về phải đối mặt với sự chỉ trích của mẹ, và sự tức giận của bố vì cuộc hôn nhân không có lối thoát này. Nhưng cô vẫn thông cảm được cho họ như cũ.
Nhưng mà Châu Trạch không trả lời.
Cũng không cho cô bất cứ một lời giải thích nào,
Dường như là đã chấp nhận.
Đôi mắt trong veo long lanh dần dần mờ đi,
Đến giải thích hắn cũng không cần giải thích sao?
Nhưng thực tế là bác sĩ Lâm đã hiểu lầm Châu Trạch rồi. Châu Trạch căn bản là chưa kịp phản ứng, thậm chí còn chưa chú ý đến cảm nhận của bác sĩ Lâm.
Tâm trạng lúc này của Châu Trạch chính là sợ hãi, cảm giác sợ đến nỗi sau lưng lấm tấm mồ hôi, chân lông kẽ tóc cũng dựng ngược hết cả lên.
Nữ thi này,
Làm thế nào lại sống lại được!
Hơn nữa lại không đơn giản giống như ban ngày xuống uống ngụm nước, thế nào mà cô ta lại thoải mái đi đến trước mặt mình, nói chuyện với mình, thậm trí còn có tương tác cùng mình!
Lại nghĩ đến lúc ban ngày vì để gọi cô ta “tỉnh dậy” cho nên “đầu ngón tay mình đã đi dạo chơi” khắp người cô ta,
Trong lòng Châu Trạch đã nghĩ đến có thể mình sẽ phải nhanh chóng chạy ngay ra ngoài hiệu sách, trốn được bao xa thì trốn!
Bây giờ thì hắn đã có thể giải thích được vì sao Hứa Thanh Lãng lại ngồi ngây ngốc ở đó thậm chí cầm ngược quyển sách nhưng vẫn cố ngồi ở đó đọc, căn bản là bởi vì cậu ta sợ không dám động đậy!
Cảnh tượng rơi vào lúng túng trầm mặc.
- Xin chào.
Nữ thi nhoẻn miệng cười, cô ta chào hỏi Châu Trạch giống như phụ nữ Hàn Quốc Nhật Bản đứng trước cửa nhà đợi chồng đi làm về nói “Anh về rồi à”, cô ta cố ý dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Lâm Vãn Thu.
- Chào. - Bác sĩ Lâm trả lời, giọng nói lạnh như băng.
Lúc đó Châu Trạch hít sâu một hơi, hắn đưa tay ra đẩy Hứa Thanh Lãng một cái, Hứa Thanh Lãng bị đẩy đành đứng lên.
- Vãn Thu, giới thiệu với cô, đây là Hứa Thanh Lãng bạn tốt kiêm hàng xóm của tôi, ông chủ hiệu mì bên cạnh có hai mươi mấy căn hộ đang phá bỏ và di dời.
- Xin chào.
Hứa Thanh Lãng cũng chào hỏi với Lâm Vãn Thu, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nữ thi bên cạnh.
Cậu ta bị dọa cho rối tinh rối mù, giống như con chim cút nhỏ bị cái gì đó dọa sợ.
- Xin chào. - Lâm Vãn Thu trả lời.
- Cô gái này… - Châu Trạch chỉ vào nữ thi:
- Đây là vợ của Hứa Thanh Lãng.
- Phải… cái gì?
Hứa Thanh Lãng ngẩn người một chút, nhưng một khắc sau đó, tay Châu Trạch hơi dùng sức đẩy cả người Hứa Thanh Lãng hơi lảo đảo, rồi sau đó dựa vào người của nữ thi.
- Phải rồi, đây là vợ tôi, cô ấy họ Bạch, tên là Bạch Tố... Bạch Tố Tố.
Hứa Thanh Lãng nhìn Lâm Vãn Thu, đồng thời một cánh tay cũng rất thân mật khoác lên bả vai nữ thi.
Trong chốc lát,
Cảm giác lạnh băng giống như tối hôm qua trực tiếp kích thích vào linh hồn của cậu ta.
- A… úc úc úc úc…vù vù vù… ồ…
Hứa Thanh Lãng sau khi bị ớn lạnh run rẩy mấy lần liền thả lỏng tay ra nói:
- Ha ha, vợ yêu, người em sờ mềm mại thật đấy, anh rất thích.
- Ha ha ha ha ha !
- Hai người tiếp tục đi, Vãn Thu, cô ra đây một chút, tôi có việc muốn nói với cô.
Nói xong, Châu Trạch nắm lấy tay Lâm Vãn Thu, cho dù cô có muốn hay không cũng trực tiếp kéo cô ra bên ngoài cửa hàng sách.
- Ây ya, Từ Nhạc, đột nhiên tôi cũng nhớ ra tôi cũng có việc quan trọng phải nói với anh.
Ví như việc căn hộ của tôi nhiều quá, tôi muốn nhường cho anh một căn.
Hứa Thanh Lãng vừa với tay vừa thuận thế bước cùng Châu Trạch ra ngoài.
Nữ thi vẫn đứng đó không động đậy, vô cùng đoan trang nhã nhặn lịch sự.
Nhưng mà, Hứa Thanh Lãng chỉ cảm thấy có một sự lạnh lẽo rất đáng sợ đang lởn vởn quấn quanh cổ mình, cậu ta cảm tưởng như chỉ cần mình bước ra ngoài thêm một bước nữa, thì trong nháy mắt cổ mình sẽ bị cắt đứt.
Hứa Thanh Lãng vẫn vô cùng sáng suốt dừng chân lại, sau đó cười ha ha một cái:
- Vợ à, em đừng tức giận, căn hộ của chúng ta làm sao có thể cho người khác được, đợi đến khi nào nhà nước cải cách có thể cho chúng ta sinh mười hai đứa con, chúng ta sẽ để lại hết cho các con thừa kế, đến lúc đó, khéo vợ nhận được huân chương bà mẹ anh hùng ấy chứ.
Hứa Thanh Lãng khổ sở quay trở lại ngồi vào chiếc ghế nhựa.
Châu Trạch kéo tay bác sĩ Lâm ra ngoài cửa hiệu sách, kéo đến tận bên đường chỗ bác sĩ Lâm đỗ xe.
- Có chuyện gì, anh nói đi. - Bác sĩ Lâm hỏi.
- Cô đợt này có vẻ béo lên, buổi tối đừng ăn bữa khuya nữa.
Nói xong, Châu Trạch đẩy bác sĩ Lâm đi về phía bên xe.
- Mau lái xe về nhà đi, buổi tối không có việc gì làm thì chạy bộ một chút hoặc nhảy dây cũng được.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? - Bác sĩ Lâm kéo tay Châu Trạch đang xoay người định quay trở lại hiệu sách.
- Đừng quan tâm, cô về nhanh cho tôi. - Châu Trạch thúc giục.
Bác sĩ Lâm cũng không nói gì thêm, ngồi vào xe của mình, khởi động xe, sau đó nhìn chằm chằm vào Châu Trạch một lúc rồi lái xe rời đi.
Châu Trạch thở dài một hơi, sau đó ngồi xổm xuống đất, châm một điếu thuốc.
Thực lòng mà nói, hắn không muốn quay trở lại hiệu sách, hơn nữa lý trí nói cho hắn biết, trở về cùng bác sĩ Lâm là sự lựa chọn sáng suốt nhất, nhưng không còn cách nào khác, nữ thi là do mình đào ra từ mảnh đất kia.
Châu Trạch không có tấm lòng như Thánh Mẫu, thật ra hắn rất sợ phiền phức. Nhưng cho dù thế nào, bây giờ mình đang tạm thời có thân phận quỷ sai, nếu như nữ thi kia làm việc gì bậy bạ với Thông thành, với quê hương của mình, thì trong lòng hắn thật sự không yên tâm.
Còn về Hứa Thanh Lãng vẫn đang ở trong hiệu sách,
A,
Đúng rồi, Hứa Thanh Lãng vẫn còn đang ở trong hiệu sách, suýt chút nữa quên mất.
Đúng là ti tiện,
Đã chết rồi,
Vẫn còn ti tiện.
Châu Trạch phà ra một ngụm khói, sau đó ném điếu thuốc trên tay xuống đất, lấy chân di di đầu thuốc, ngay sau đó, đi về phía hiệu sách.
Khi Châu Trạch đẩy cửa ra, hai con ngươi đen sáng bắt đầu đảo quanh tìm kiếm, đồng thời, móng tay cũng mọc dài ra.
- Ngài đã trở lại rồi à.
Nữ thi vẫn đứng im ở chỗ cũ, dáng đứng rất đẹp, nhưng vẻ trêu trọc trong con mắt lại càng thêm đậm, thậm chí rõ ràng hơn cả lúc trước khi bác sĩ Lâm còn ở đây.
- Cút ngay lên tầng hai, ngoan ngoãn nằm trên đó cho tôi.
Châu Trạch chỉ tay vào nữ thi quát to, hắn cũng chẳng quan tâm là hắn có địch lại được cô ta hay không, nhưng trước tiên cứ giả bộ xem sao, cũng chẳng lỗ vốn tí nào.
- Hai người thích durex hay jissbon, chỗ tôi đều có, tôi lấy cho hai người.
Hứa Thanh Lãng nói xong lại muốn đứng lên chạy ra ngoài.
Cậu ta rất hối hận,
Đáng lẽ lúc ban ngày mình phải chuyển nhà rồi, lại tiếp tục ở đây làm cái gì không biết.
Nhưng, nữ thi lại đưa tay ra, túm chặt lấy Hứa Thanh Lãng.
Tiếng kêu khẽ từ trong cổ họng Hứa Thanh Lãng phát ra:
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!
Một chiếc gương đồng xuất hiện trong tay Hứa Thanh Lãng, đang hướng về phía nữ thi.
Nhưng cũng chỉ ngay trong chớp mắt, gương đồng nổ tung, cả người Hứa Thanh Lãng bị bật tung ra xa, đập vào vách tường của hiệu sách.
Uy lực của nữ thi,
Vô cùng khủng bố!
Châu Trạch cũng không chần chừ gì nữa, trực tiếp xông vào, đây cũng có thể coi như lần đánh nhau thật sự đầu tiên của hắn, hơn nữa, trong lòng hắn không nắm chắc được mấy phần.
Nhưng, ánh mắt nữ thi cũng đặc biệt chú ý đến móng tay hai bàn tay của Châu Trạch, sau đó bắt đầu rút lui, căn bản không dám tiến lên thêm bước nào nữa.
- Khụ khụ…
Hứa Thanh Lãng từ dưới nền nhà khó khăn đứng dậy, một tay chống eo, cậu ta vốn cho rằng Châu Trạch cũng bị quét bay thê thảm như mình, nhưng không ngờ hắn ta có thể ép nữ thi không ngừng lui về phía sau, ngay lập tức thấy trong lòng có gì đó mất cân bằng.
- Mẹ nó, không bị đánh bay sao?
Cuối cùng, nữ thi bị đẩy lùi đến sát vách tường, nhưng ngay sau đó, cô ta nổi giận, chủ động tấn công Châu Trạch.
Châu Trạch chỉ phản ứng theo bản năng đưa tay hướng về phía trước.
- Rầm…
Một âm thanh giòn vang,
Nữ thi bị nện vào tường, chỗ tường đó cũng bị lõm xuống một chút.
Nữ thi ngã lăn ra đất, váy trắng ở chỗ ngực bị xé rách, cũng may bên trong có mặc áo ngực, nếu không đã bị lộ hàng hết rồi.
- Cái gì, sao mà khủng bố đến vậy! - Hứa Thanh Lãng ở bên trợn mắt há mồm.
Lúc này, cậu ta đột nhiên nhớ tới lúc đầu mình còn tính dùng sức mạnh để tra hỏi cho ra bí mật mượn xác hoàn hồn của Châu Trạch, nhưng bây giờ thì thật đáng sợ.
Hứa Thanh Lãng hiểu rõ bộ dạng sợ hãi kiêng kị nữ thi của Châu Trạch lúc trước không phải giả bộ, ban đầu người hàng xóm của mình không dám nhúc nhích,
Nguyên nhân rất đơn giản,
Người hàng xóm này, bản thân hắn ta cũng không biết mình lại có sức mạnh kinh khủng đến thế!
Quả thật là, Châu Trạch không biết đánh nhau.
Từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, cô nhi viện đó cũng rất tốt, quan hệ của những đứa trẻ trong đó cũng rất hòa thuận, mọi người luôn luôn quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cùng động viên nhau. Sau này lớn lên làm bác sĩ, làm việc cứu người, thời gian nghỉ ngơi không đi tập đánh quyền, cũng chẳng có sở thích luyện tập đấu vật tự do.
Có thể cũng vì vậy,
Bây giờ lúc phải đánh nhau thật, Châu Trạch cảm thấy có chút ác cảm.
Bởi vì cái mà nữ thi sợ là móng tay của Châu Trạch, nên lúc hắn đánh nhau, hắn ta có cảm giác mình như một người đàn bà chanh chua đanh đá lấy móng tay cào mặt đối phương vậy, chẳng có chút phong thái nào của quỷ sai.
So với cái miệng của tiểu loli, trầm ngâm một câu “Âm ti có thứ tự, hoàng tuyền có thể qua” lại chênh lệch nhiều đến vậy.
Tuy nhiên lúc này tất cả đều không thành vấn đề, chỉ cần có hiệu quả là được.
Đối với Châu Trạch - người mà lúc trước ôm nữ thi về, tâm tình hắn ta trong cục diện trước mắt này, thật sự rất ổn.
- A!
Nữ thi lần nữa lại bị bay lên, mỗi lần muốn đến gần móng tay của Châu Trạch, khí đen trên móng tay ngay lập tức phóng ra đâm vào thân thể cô làm cho cả người cô tích đầy vết thương.
- Thiên địa vô cực, huyền tâm chính pháp!
Hứa Thanh Lãng vươn tay ra, trên tay xuất hiện hai lá bùa, cùng dán lên trên mặt đất. Ngay lập tức hàn ý bên trong hiệu sách dường như bị ảnh hưởng mà dần dần giảm bớt, mỗi lần nữ thi rơi xuống đất, lá bùa lại rung rung, nữ thi cảm thấy bỏng rát như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong người.
Ánh mắt nữ thi quét ngang, cô không dám tiếp tục đối đầu với Châu Trạch nữa, chỉ đành lựa chọn xuyên qua bên hông. Tốc độ cô ta rất nhanh, ý định của cô ta là đâm xuyên qua cửa kính của hiệu sách trốn ra ngoài.
Nhưng mà, bây giờ Châu Trạch càng ngày càng thành thạo.
Tục ngữ nói, chưa ăn qua thịt lợn nhưng lẽ nào lại chưa nhìn thấy con lợn hừ hừ?
Từ nhỏ đến lớn mọi người ai mà chẳng xem qua phim Hồng Kông hoặc phim võ hiệp tu chân, thậm chí xem nhiều là đằng khác.
Hai tay Châu Trạch quét ngang, tròng mắt đen nhìn về phía cửa chính.
Lúc nữ thi có ý đồ đụng vỡ cửa kính chạy trốn ra ngoài, thì đột nhiên cửa kính lại bắn ra từng đợt ánh đen, giống như những vết móng tay vừa mới cào vào.
Nữ thi hét lên thảm thiết, lần nữa bị bật trở lại, nằm lăn trên mặt đất.
Châu Trạch chậm rãi bước lên phía trước, đồng thời điều tiết hơi thở của mình.
Nhưng nữ thi được Châu Trạch “bắt” về lại trực tiếp quỳ sát mặt đất, một tay chỉ vào Châu Trạch, một tay che lấy khuôn mặt của mình.
- Hu hu hu hu hu…
- Ông đây đánh chết ngươi, kêu kêu cái con khỉ!
Tay Hứa Thanh Lãng lại lấy ra một lá bùa.
Nữ thi lại chỉ về Châu Trạch, thút thít khóc, có vẻ cực kì ấm ức:
- Anh sờ mó người ta, lại còn đánh người ta, anh không phải là người!
Khóe miệng Châu Trạch không ý thức được hơi nhếch lên,
Nữ thi vừa mới đây thôi tung ra đòn đánh và uy lực tàn bạo, đã làm cho bản thân mình và Hứa Thanh Lãng vô cùng chật vật. thế mà trong nháy mắt đã quay ngoắt 180 độ, quả thật lật mặt nhanh như gió.
Nhưng Châu Trạch vẫn rất nghiêm túc trầm giọng nói: