Đêm hôm khuya khoắt không bật đèn nhà vệ sinh, đang nhịn tiểu mở cửa bỗng trông thấy có người bên trong, như vậy thật quá dọa người rồi, là ai cũng đều có cảm giác như vậy.
Huống chi cô em vợ còn đụng phải một con quỷ.
Lâm Vãn Thu đi ra khỏi phòng ngủ vươn tay kéo em gái lại.
- Sao thế, làm sao thế!
Bố mẹ vợ cũng cùng nhau đi từ tầng một lên, nhìn thấy con gái út đang khóc trong lòng chị, sau đó lại liếc nhìn Châu Trạch đang ngồi trên bồn cầu.
- Từ Nhạc, cái thằng khốn vô cảm này, mày dám có ý đồ với con gái út của tao à!
Mẹ vợ cầm cái chổi để ở của nhà vệ sinh chuẩn bị định đánh Từ Nhạc.
Bố vợ cũng giống như vậy, nổi giận đùng đùng chuẩn bị tiến lên tự mình giáo huấn thằng con rể khốn nạn một trận.
Cũng khó trách,
Chứng kiến cảnh này,
Tất cả mọi người đều nghĩ theo hướng như vậy.
Anh rể nổi cơn điên,
Làm loạn với cô em vợ,
Dù sao thì tục ngữ cũng nói rất đúng, một nửa cô em vợ chính là của anh rể cơ mà.
- Ba mẹ, là Tiểu Ức chưa đi vào nhà vệ sinh đã bị dọa rồi. - Bác sĩ Lâm mở miệng nói.
Mẹ vợ sửng sốt một lúc, cái chổi trong tay đang giơ lên không biết nên đặt vào đâu.
Bố vợ cũng khựng lại một chút, sau đó xấu hổ lùi ra sau vài bước.
Châu Trạch bị quấy rầy thế này bỗng phát hiện gân xanh trên hai tay đã biến mất, đồng thời cảm giác đau đớn lúc trước cũng không còn nữa.
Ngay sau đó Châu Trạch liền thấy mệt mỏi và vô cùng buồn ngủ, chỉ muốn đi ngủ ngay.
Anh đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi nhà vệ sinh. Còn bố mẹ vợ của mình thì anh chẳng muốn so đo làm gì, anh không có hứng thú giải quyết cục diện rối rắm này thay Từ Nhạc kia.
Chỉ có điều Châu Trạch vừa đứng lên thì đúng lúc cô em vợ lại sợ đến mức run rẩy, liên tục nép vào người chị gái.
- A! Anh đừng đến đây! Anh đừng đến đây!
Châu Trạch khẽ nhíu mày, vừa nãy cô bé này nhìn thấy cái gì rồi?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Mẹ vợ chống nạnh hỏi con gái út của bà, như thế này sao lại không giống bị dọa được chứ:
- Tiểu Ức, bảo bối của mẹ, con nói với mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải nó làm gì con không?
Cô em vợ vẫn rất thành thật, hơn nữa cô bé cũng hiểu rõ những chuyện như thế này không thể nói dối, nếu không tính chất sự việc sẽ rất nghiêm trọng:
- Không phải, con đi đến nhà vệ sinh, thấy anh rể ngồi ở bên trong, vô cùng đáng sợ!
Cô em vợ cố lấy dũng khí nói hết mọi chuyện, sau đó lại vùi đầu vào lòng chị gái.
Được rồi,
Cuối cùng cũng là một sự hiểu lầm mà thôi.
- Cái đồ vô cảm này, đêm hôm khuya khoắt đi vệ sinh mà không biết bật đèn lên à? Cậu nghĩ nhà tôi cũng keo kiệt bủn xỉn như nhà cậu, không nỡ bỏ ra chút tiền điện đó sao! Nếu lần này dọa con gái tôi xảy ra chuyện gì thì cậu lấy gì mà bồi thường...
Mẹ vợ bắt đầu chỉ trích Châu Trạch, ngón tay gần như đâm lên mặt Châu Trạch.
Bây giờ Châu Trạch rất mệt mỏi, khi một người vô cùng thiếu ngủ thì tính khí thường sẽ rất táo bạo. Hơn nữa, đối với mối quan hệ phức tạp mà Từ Nhạc để lại, Châu Trạch đã sớm không thể kiên nhẫn nữa rồi,
Nếu như không chia giường ngủ,
Thì Châu Trạch còn cố gắng không phát cáu,
Nhưng lúc này giường cũng chia rồi,
Châu Trạch cũng chẳng muốn tiếp tục nịnh hót chịu đựng cơn thịnh nộ của mẹ vợ nữa.
Châu Trạch phất tay, trực tiếp đẩy ngón tay mẹ vợ đang chỉ vào anh ra.
- Đừng làm phiền con.
Mẹ vợ trừng mắt, tất nhiên không thể tin con rể luôn luôn khiêm nhường kính sợ bà lại dám nói như vậy.
- Sao có thể nói vậy với mẹ vợ cậu, còn có chút quy củ nào không! - Lúc này bố vợ cùng mở miệng quát to.
- Nếu bố muốn con gái bố phải tái giá thì cứ tiếp tục giảng quy củ với con!
Châu Trạch bực mình đi về, sau đó còn dùng vai đẩy người bố vợ tránh ra,
Đi trở về phòng ngủ.
- Rầm! - Châu Trạch dùng sức đóng sập cửa lại.
- Có lí nào lại như vậy, có lí nào lại như vậy! – Bố vợ tức giận tới mức ngực tức lên từng cơn.
Mẹ vợ vội vàng đến bên chồng giúp ông vuốt ngực.
Nhưng hai người cũng không dám tiếp tục làm ầm lên nữa.
Dù sao,
Lời nói vừa rồi của Châu Trạch có sức đe dọa rất lớn với họ,
Tuy rằng không biết vì sao con rể bình thường dù bị đánh tám côn cũng không dám đánh phát rắm nào hôm nay đột nhiên lại như vậy, nhưng nó nói không sai, một khi con gái lớn ly hôn thì lần kết hôn tiếp theo chính là tái giá rồi. Chuyện này không tốt với thanh danh của con bé, cũng không tốt với thanh danh của nhà mình.
Hơn nữa bọn họ cũng cho rằng phụ nữ tái giá thì sẽ không đáng giá, cũng sẽ không tìm được nhà chồng tử tế.
Thực ra, tố chất và suy nghĩ của một người có phong kiến bảo thủ hay không thì bằng cấp cá nhân và điều kiện gia đình chẳng ảnh hưởng là mấy, quan trọng nhất vẫn phải xem tố chất của người đó như thế nào.
Ví dụ như bố mẹ vợ của Từ Nhạc lúc này, dù tức giận cũng không dám tiếp tục đả kích đứa con rể khốn nạn nhà mình nữa, chỉ sợ nó thật sự nổi điên lên đòi ly hôn.
Châu Trạch nằm ở trên giường, hít sâu, từ từ nhắm hai mắt định đi ngủ, bây giờ anh thật sự rất mệt mỏi.
Khoảng mười lăm phút sau,
Châu Trạch nghe thấy tiếng gõ cửa phòng:
- Tiểu Ức rất sợ hãi, đêm nay tôi đi ngủ với nó.
Là giọng của Lâm Vãn Thu, sau đó cô đi luôn.
Nói như thể cô thật sự ngủ với tôi vậy;
Giữa trưa hôm sau,
Bố mẹ vợ đang ngồi ăn cơm trưa.
- Nó đến hiệu sách rồi hả? - Bố vợ hỏi mẹ vợ.
- Vẫn còn chưa ngủ dậy đấy. - Mẹ vợ oán giận nói.
- Không thể tưởng tượng nổi. - Bố vợ đánh giá.
- Đúng vậy...
Lúc này, mẹ vợ bỗng im bặt, vì bà trông thấy Châu Trạch đang đi từ trên tầng xuống. Hốc mắt Châu Trạch có chút đỏ, bọng mắt sưng rất nghiêm trọng.
Bầu không khí có chút ngưng đọng,
Có lẽ do chuyện tối hôm qua nên vị trí người ở rể trong nhà này của Châu Trạch đã cao lên chút, ít nhất lúc này ba mẹ vợ không nói thêm gì để đả kích anh.
Đương nhiên cũng bởi vì bộ dạng Châu Trạch lúc này như thể có thể cầm dao chém người vậy.
Ánh mắt anh quét qua bàn cơm một lần,
Châu Trạch giơ tay ôm lấy lồng ngực mình,
Mùi cơm chín,
Mùi thịt,
Thật buồn nôn,
Lại muốn nôn ra.
Châu Trạch đi ra ngoài cửa, hít thở không khí tươi mát trong lành bên ngoài mới thấy thư thái hơn một chút.
Đầu có chút hỗn loạn, Châu Trạch bắt đầu lang thang tản bộ một mình trên đường, anh cần yên tĩnh để suy nghĩ một số chuyện. Nhưng cái trạng thái buồn ngủ cực độ mà không thể ngủ được này khiến anh thật sự khó có thể yên tĩnh lại được.
Rất mệt mỏi,
Thật khó chịu,
Giống như thể liên tục qua đêm hai ngày ở tiệm internet, hoặc như một học sinh trung học trốn trong chăn đọc tiểu thuyết cả đêm, sáng hôm sau lại phải dậy sớm đi học.
Đi tới đi lui, Châu Trạch bỗng nhiên dừng bước, hoàn cảnh xung quanh có chút quen thuộc.
Sau đó anh nhìn thấy biển hiệu phía trước,
Chi nhánh bệnh viện số một Thông Thành.
Đột nhiên đi tản bộ đến đơn vị làm việc cũ, a, có lẽ do Thông Thành quá nhỏ rồi.
Châu Trạch đi vào bệnh viện không phải vì muốn trở lại chốn cũ mà là có ý định kê chút thuốc ngủ uống thử xem;
Không ăn cơm còn có thể chịu một chút, cùng lắm thì uống nước, uống một bụng đầy nước cũng có thể chịu đựng một thời gian. Nhưng không ngủ thì đúng là tra tấn trong thời gian dài mà.
Bệnh viện quen thuộc, môi trường làm việc quen thuộc. Châu Trạch nhìn danh sách nhân viên khoa cấp cứu dán ở tầng chót bệnh viện, thấy hình của mình đã đổi thành màu xám trắng.
Sau đó anh vô thức đi đến văn phòng cũ của mình, cái bàn của anh cũng đã đổi người ngồi rồi. Một bác sĩ trung niên mặt rỗ đang ngồi tại vị trí đó, liếc mắt nhìn bảng tên trên bàn, người này họ Khang.
Thở một hơi dài nhẹ nhõm, có chút thổn thức.
Châu Trạch nhất thời quên đi chuyện kê thuốc ngủ, có lẽ do tâm tình “vật còn người mất” tạm thời lấn át cảm giác bị tra tấn do mất ngủ nên Châu Trạch bắt đầu đi dạo trong bệnh viện.
Anh đang hồi tưởng lại từng chút từng chút một cuộc sống sinh hoạt ở nơi đây của mình,
Công việc của anh,
Cuộc đời của anh,
Và,
Quá khứ của anh,
Hoặc có thể nói, là kiếp trước của anh.
Không thể quay lại nữa, thật sự không thể quay lại nữa, Châu Trạch lẩm bẩm trong lòng.
Sau đó trong lúc lơ đãng, anh bước xuống cầu thang đến tầng ngầm.
Anh đứng ngay tại chỗ cũ, với tư cách là bác sĩ làm việc lâu năm, anh cực kỳ hiểu rõ sơ đồ của tầng hầm này như thế nào.
Có một vài phòng chứa thiết bị, sau đó là nhà xác.
Anh nhớ rõ mình từng nằm trong nhà xác bệnh viện rồi được thợ hóa trang trang điểm qua.
Một lần nữa bước chân đến nhà xác.
Châu Trạch muốn đi xem nơi mình từng nằm, đây là sự giải thích cho việc anh đến nhà xác lúc này. Nhưng thực tế thì anh cảm giác ở nơi xa xăm nào đó đang chỉ dẫn anh đi về bên ấy.
Đi một lát, Châu Trạch nhìn thấy cửa nhà xác, trên cửa có khóa mật mã điện tử. Nếu là bác sĩ khác có lẽ sẽ khó có bất kỳ mối liên hệ gì với nơi này, nhưng Châu Trạch trước kia là bác sĩ khoa cấp cứu, những người được đưa đến cấp cứu thường là những người bị thương nghiêm trọng, không tránh khỏi có người không thể cứu chữa được nữa, đành phải tiễn đưa tới đây.
Trên thực tế thì nhà xác bệnh viện còn giữ chức năng là phòng lưu trữ thi thể của cục cảnh sát. Những thi thể không rõ lai lịch hoặc cần “xử lý” sẽ tạm thời được thu xếp ở đây. Việc này là thường lệ ở rất nhiều nơi, nếu cục cảnh sát địa phương không có điều kiện, trang bị pháp y cũng không đủ thì thi thể thường sẽ được đặt tại nhà tang lễ địa phương hoặc trong bệnh viện.
Nhập mật mã,
Khóa cửa trực tiếp mở ra,
Châu Trạch đi vào,
Cảm giác lạnh lẽo tràn đến,
Không phải cảm giác lạnh lẽo cắt da cắt thịt,
Mà là sự lạnh lẽo đặc thù có thể bao phủ cả trái tim ấm áp của bạn.
Trong nhà xác, người nằm đương nhiên là thi thể, nơi đây là nơi nghỉ ngơi ngắn ngủi của người chết.
Theo lý mà nói, đáng lẽ bên ngoài phải có nhân viên quản lí, nhưng không biết vì sao khi Châu Trạch đến đây thì không thấy ai, có thể người đó trốn việc rồi.
Châu Trạch đi lại trong phòng, có vài bộ thi thể đang nằm cáng cứu thương đặt trên giường, đắp drap trắng, còn có một bộ thi thể dùng chăn hoa phủ lên, phần đầu lộ ra tóc bạc trắng xóa, người chết hẳn là một bà lão.
Do đặc thù nghề nghiệp nên lúc đầu Châu Trạch cũng không quá sợ hãi các thi thể, huống chi bây giờ anh vốn là một con quỷ.
Châu Trạch đi tới chỗ tủ lạnh ở đây, mỗi một ngăn có thể kéo ra một cái tủ đông.
Mỗi ngăn tủ có thi thể đều được dán nhãn ghi các thông tin như tên tuổi, giới tính...
Châu Trạch kéo ra một ngăn không, thò tay vào nhắm mắt lại, chậm rãi cảm nhận. Dần dần trong người anh sinh ra một loại cảm giác say mê, dường như chỉ có ở đây anh mới có thể cảm nhận được sự bình yên.
Do dự một lúc, Châu Trạch nằm vào trong.
- Két.....
Tủ lạnh chậm rãi được đẩy vào, sau đó khép kín hoàn toàn.
Yên tĩnh,
Lạnh giá,
Lặng yên không một tiếng động,
Châu Trạch chậm rãi nhắm nghiền hai mắt,
Cảm giác buồn ngủ kéo đến,
Anh cuối cùng cũng tìm được cảm giác buồn ngủ,
Nhưng bây giờ anh vẫn không thể ngủ,
Bởi vì anh cũng không biết,
Vừa rồi ai đã ở bên ngoài giúp anh đẩy ngăn tủ lạnh vào....