Chương 3: Tiêu Vũ Sanh Tiêu (2) Thấy vẫn còn chút thời gian, y vội vàng mở trò chơi "Vương giả Vinh Diệu" ra, chơi một ván leo rank.
Là một người chơi MOBA lâu năm, trong ván đấu, trình độ của y có thể nói là đỉnh cao.
Tuy vẫn có chút chênh lệch so với tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng trong số những người chơi thông thường thì y tuyệt đối được coi là một "cao thủ đường giữa" với thực lực siêu cường.
Đạt danh hiệu trăm sao Vinh Diệu là chuyện dễ dàng. Còn ở các trận đấu đỉnh cao thì khỏi phải nói, mỗi mùa giải, y đều nằm trong top một trăm của bảng xếp hạng.
"Mỗi lần thì cho một vài thứ vô dụng, tại sao không tặng vài bộ skin cấp sử thi?"
Tần Mặc vừa mở cửa sổ trò chơi thì một cửa sổ bật lên, đó là phần thưởng dành cho người chơi lâu năm quay trở lại. Nhìn những phần thưởng trông như của người mới, y không nhịn được mà chửi thầm.
Thật ra mà nói, là một ông lớn trong ngành internet, cách làm việc luôn nhỏ nhen, keo kiệt. Đồng thời, môi trường game hiện tại cũng không còn được như trước, skin thì ra liên tục, môi trường game ngày càng tệ.
Rất nhiều người chơi lâu năm phản ánh, kết quả người ta căn bản không để tâm. Một mặt thì vơ vét tiền của người chơi, mặt khác lại không trân trọng sản phẩm của mình, khó trách hiện tại số lượng người chơi sụt giảm nghiêm trọng.
Những kẻ hoạch định chiến lược thiển cận quả thật cần phải suy nghĩ lại thật kỹ.
Tần Mặc vừa chửi thầm, vừa tắt giao diện đó đi. Do bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi đại học, tài khoản này của y đã nửa năm không đăng nhập, đẳng cấp đã tụt xuống Kim Cương.
"Đẳng cấp này có chút thấp rồi, lâu như vậy không chơi, cũng không biết kỹ năng có bị mai một không."
Tần Mặc nhấp vào chế độ xếp hạng, "Cứ thế mà làm thôi, bậc nam nhân chân chính từ trước đến nay không cần ghép đôi."
Ngay lúc y đang chuẩn bị nhấp vào chế độ xếp hạng đơn, thì một ID trông có chút quen thuộc đột nhiên gửi lời mời.
"Tiêu Vũ Sanh Tiêu?"
"ID này rất quen thuộc, là của ai nhỉ?"
Tần Mặc nhìn cái tên này, y cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không tài nào nhớ ra. Bất quá thời gian có hạn, tranh thủ chơi một ván trước mới là quan trọng nhất, sau đó y trực tiếp chọn đồng ý.
Tiến vào giao diện chọn tướng, ID quen thuộc kia sáng lên trên màn hình, hiện lên dòng hỏi thăm: "Đã lâu không gặp rồi nha, lần này làm sao lại biến mất lâu đến vậy?"
Tần Mặc nhìn dòng tin nhắn đó, y thật sự không nhớ ra người này là ai, nhưng lại ngại không tiện hỏi.
Nếu như trước đây y đã chơi khá tốt với người này, thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao? Rất nhanh, y đánh ra một dòng chữ nhỏ.
Đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ: "Ừm, ta vẫn bận chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nên không có thời gian chơi game."
Tiêu Vũ Sanh Tiêu: "Oa, vậy kỳ thi lần này thế nào? Có thuận lợi không?"
Đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ: "Cũng tạm được."
Dòng tin nhắn này vừa gửi đi, trò chơi cũng bắt đầu.
Tiêu Vũ Sanh Tiêu không gửi thêm tin nhắn nào nữa, Tần Mặc cũng không để tâm. Ván này y chơi vị trí đi rừng, chọn anh hùng Lý Bạch – một nhân vật mà cả mô hình lẫn hiệu ứng skin đều cực kỳ được các nữ nhân ưa thích.
Tần Mặc vốn là một cao thủ đi rừng, cho nên với loại anh hùng vừa đẹp trai vừa có thể thể hiện kỹ năng như Lý Bạch, y đương nhiên vô cùng thành thạo, thậm chí có thể nói là sở trường nhất.
Tiêu Vũ Sanh Tiêu lại chọn tướng hỗ trợ là Trang Chu, một nhân vật có thao tác vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói là không cần quá nhiều kỹ năng.
Mà đối thủ lại chọn tướng đi rừng cũng rất quen thuộc, một khách quen ở rank Kim Cương, chính là Ngộ Không.
Vừa thấy vị anh hùng này, Tần Mặc lập tức bật cười. Y nhớ đến lời một người chơi nổi tiếng trong đấu trường đã từng nói: "Ván này chọn Ngộ Không thì chỉ có nước bị giết lung tung." Câu nói ấy sau này còn trực tiếp trở thành một câu kinh điển trong đấu trường.
"Đấu đỉnh cao không chọn Ngộ Không, kẻo phải ngồi đợi sáu phút xin đầu hàng."
Câu nói này lúc đó có thể nói là vang danh một thời trong các trận đấu đỉnh cao. Chỉ cần ai chọn Ngộ Không, người nào thấy mà không nói một câu: "Ngươi thật giỏi?"
Tiến vào trò chơi, Tần Mặc điều khiển Lý Bạch hướng đến bùa xanh, theo tuyến đường dọn rừng thông thường.
Lý Bạch ở giai đoạn đầu rất yếu, chỉ đến cấp bốn mới có chút sức chiến đấu. Tần Mặc vùi đầu vào khu rừng để dọn quái.
Chỉ bất quá đồng đội ván này thực sự không được tốt cho lắm. Chưa đến năm phút đã báo tin dữ liên tục, tỉ số hai bên đã là 0/8, trong đó một nửa là do Tiêu Vũ Sanh Tiêu "tặng" mạng.
Tiêu Vũ Sanh Tiêu: "Thật xin lỗi, ván này ta hại ngươi rồi."
Đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ: "Không sao, các ngươi cứ chơi chắc chắn là được."
Tần Mặc nhanh chóng đánh ra một dòng chữ, y ổn định lại tâm trạng vốn đang sắp bùng nổ vì mấy người đồng đội, rồi bắt đầu thao tác một cách nghiêm túc.