“Nơi khủng bố như Cổ ma điện, sao Tử Y có thể đi lại tự nhiên, người này cực kỳ có vấn đề, lời hắn nói thì sao có thể dễ dàng tin tưởng được?” Lưu Thiên Thành nhíu mày nói.
“Nếu Bạch sư đệ đã tin tưởng Tử Y, ta cũng tin tưởng Bạch sư đệ.” Ninh Tuyết nói, duỗi tay hái xuống một quả màu hồng ăn đi xuống.
“Ah, trái cây này còn có thể gia tăng khí kình, khí kình của ta đã gia tăng không chỉ hai thành rồi.” Mới vừa ăn xong quả màu hồng kia không lâu, Ninh Tuyết liền kinh ngạc nói.
“Ngươi nói thật? Ngươi ăn quả màu hồng kia liền gia tăng hai thành khí kình?” Lưu Thiên Thành trợn to mắt nhìn Ninh Tuyết, có chút không tin hỏi.
“Là thật sự, loại quả màu hồng này có thể gia tăng khí kình.” Ninh Tuyết nói.
Lưu Thiên Thành nhìn về phía Bạch Thương Đông, Bạch Thương Đông cũng gật gật đầu, Lưu Thiên Thành cắn răng một cái, cũng hái một quả màu hồng ăn vào, quả nhiên giống như lời Ninh Tuyết nói, vừa mới ăn xong quả màu hồng kia trong bụng liền có một dòng khí nóng rực tràn ra toàn thân, làm cho khí kình trong cơ thể gia tăng lên thêm khoảng hai thành.
“Đây quả là quả thần, chúng ta nên hái nhiều một chút trở về.” Lưu Thiên Thành mừng như điên, duỗi tay liền định hái thêm quả màu hồng kia.
Bạch Thương Đông bắt lấy tay Lưu Thiên Thành: “Lưu sư huynh, bây giờ chúng ta chạy trốn là việc quan trọng nhất, Tử Y đã nói để cho chúng ta đừng ăn nhiều cũng đừng hái thêm, ta thấy vẫn là không nên lộn xộn thì tốt hơn, lòng tham đối với tình cảnh bây giờ của chúng ta cũng không có chỗ gì tốt.”
“Trên cây này có nhiều trái cây như vậy, không biết là có mấy ngàn mấy vạn quả, chúng ta hái thêm mấy quả cũng sẽ không có ai biết, trái cây này thần diệu như thế, bỏ qua cơ hội này, về sau lại khó tìm a.” Đôi mắt của Lưu Thiên Thành đỏ lên nhìn thân cây đầy quả màu hồng kia nói.
“Đi thôi.” Bạch Thương Đông không nói gì kéo theo Lưu Thiên Thành đi lên phía trước đi, tuy rằng Lưu Thiên Thành luyến tiếc loại quả màu hồng kia, nhưng bị Bạch Thương Đông lôi kéo đi cũng không có cách nào, nhìn thân cây đầy quả màu hồng kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng đều đang rỉ máu.
“Nơi này nhiều cây ăn quả kỳ dị như vậy, các ngươi nói xem những trái cây trên cây ăn quả kia, có thể càng thần diệu hơn loại quả màu hồng kia hay không?” Lưu Thiên Thành vẫn còn chưa từ bỏ ý định nhìn trái cây trên những cây khác.
“Nếu ngươi thật sự không sợ chết, có thể tự mình ở lại nơi này, chờ chúng ta đi rồi, ngươi chậm rãi nếm thử xem.” Bạch Thương Đông tức giận nói.
“Thôi thôi.” Lưu Thiên Thành buồn rầu lắc lắc đầu, quyết tâm không nhìn những trái cây kia nữa, buồn đầu đi theo Bạch Thương Đông tiến lên phía trước.
Sau khi qua 3600 cây ăn quả, phía trước truyền đến tiếng nước chảy rào rào, ba người đã sắp đi tới phần cuối huyệt động, đứng ở cuối huyệt động, ba người đều sợ tới ngây người.
“Hắc Hà và Tiên Phong, đây là Tiên Phong ở phía trên thác nước màu đen, Cổ ma điện thật sự là ở phía trên Tiên Phong.” Ninh Tuyết kinh dị kêu thành tiếng.
Trước mặt ba người là một màn nước màu đen, mà vị trí bọn họ đứng, thế nhưng chính là ở phía trên Tiên Phong, đằng sau thác nước màu đen, nhìn xuống dưới tất cả mọi thứ đều trở nên cực kỳ nhỏ bé, cũng không biết là cao bao nhiêu ở trên mặt đất, nhìn hướng lên trên vẫn như cũ là Vân Phong cắm vào phía chân trời, nơi này căn bản là một nơi tuyệt cảnh trên không chạm trời dưới không tiếp đất.
“Đường ra theo như lời Tử Y kia, không phải là để cho chúng ta từ nơi này nhảy xuống đấy chứ?” Lưu Thiên Thành buồn bực nói.
Bạch Thương Đông nhìn kỹ sang bên cạnh huyệt động, đột nhiên mắt sáng lên, chỉ thấy ở vị trí không đáng chú ý ở bên cạnh huyệt động, thế nhưng có một sợi xích sắt màu đen to cỡ cánh tay dán vách đá rũ xuống, bởi vì màu sắc gần như giống hệt màu thác nước, không nhìn kỹ căn bản là sẽ không phát hiện nơi này còn có một sợi xích sắt.
“Hẳn chính là nó.” Bạch Thương Đông lôi kéo sợi xích sắt, xích sắt ổn định bất động, thoạt nhìn cực kỳ kiên cố.
“Chả lẽ chúng ta phải từ nơi này bò xuống hả? Xích sắt này ở trong phạm vi thác nước, chưa nói đến xung lượng của thác nước cực mạnh, rất có thể chúng ta sẽ bị rơi xuống dưới, liền tính chúng ta có thể bò xuống, bên trong nước đen này có một loại lực lượng kỳ lạ, nếu như ngâm lâu, liền sẽ để cho thân thể dần dần bị tê mỏi, đến lúc đó chúng ta sẽ chỉ chết thảm hại hơn, chuyện này tất cả mọi người trong Thiên Ma tràng đều biết a.” Lưu Thiên Thành nói.
“Ta nghĩ tác dụng của loại quả màu hồng kia chính là ở chỗ này.” Bạch Thương Đông cười cười, đi đến bên cạnh xích sắt, lôi kéo xích sắt chậm rãi leo xuống, rất nhanh liền tiến vào bên trong thác nước: “Dù sao ta cũng không có khả năng lưu lại nơi này, có leo xuống hay không, chính các ngươi quyết định đi.”
Bên trong Cổ ma đại điện, đế quân tức giận, đám Ma Vương run bần bật cúi đầu quỳ trên mặt đất, liền thở mạnh cũng không dám.
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc Ma sư đã đi nơi nào rồi không?” Phía trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Minh Nguyệt Tâm hiện giờ che kín sương lạnh, đôi mắt đẹp lạnh lùng đảo qua người đám Ma Vương, liền để cho đám Ma Vương cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía.
“Tam Sinh Tam Thế Giới Nhãn Ma, tìm ra Ma sư cho ta.” Ánh mắt Minh Nguyệt Tâm dừng ở trên người một con ma vật thiềm thừ ba chân ba mắt, lạnh lùng nói.
Thân thể Tam Sinh Tam Thế Giới Nhãn Ma run lên, lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Minh Nguyệt Tâm, con mắt thứ ba trên trán chậm rãi mở ra, từ giữa bắn ra một tia sáng, tia sáng kia ở trên hư không trung giao thoa tổ hợp, mau chóng hình thành một hình ảnh giống như hình ảnh lập thể, trong đó hiện lên, đúng là vị trí bây giờ của Bạch Thương Đông.
Đám Ma Vương đều biết lần này Minh Nguyệt Tâm đã thật sự nổi giận, Tam Sinh Tam Thế Giới Nhãn Ma tuy có Giới Nhãn thần thông, nhưng mà năng lực vô căn vô cơ trống rỗng hiện ra vị trí của một người, cả đời nó cũng chỉ có thể sử dụng ba lần mà thôi, Minh Nguyệt Tâm thế nhưng không chút do dự để cho nó đem một lần trong đó dùng ra để tìm kiếm vị trí của Bạch Thương Đông, có thể thấy được tâm tình của Minh Nguyệt Tâm lúc này ác liệt như thế nào.
Bên trong cảnh tượng mà Tam Sinh Tam Thế Giới Nhãn Ma làm hiện ra, lại để cho chúng ma có chút há hốc mồm, lúc này bọn Bạch Thương Đông đã đi tới chân núi Tiên Phong, đang dọc theo vực sâu đi ra bên ngoài.
Minh Nguyệt Tâm từ bên trên bảo tọa đứng lên, mặt như băng sương định đứng dậy rời khỏi đại điện, đám Ma Vương đều kinh hãi thất sắc, sôi nổi quỳ xuống khẩn cầu: “Đế quân trăm triệu lần không thể xúc động, lời thề năm đó hãy còn ở đó, chúng ta tuyệt đối là không thể rời khỏi Cổ Ma Phong nửa bước, xin đế quân bớt giận a.”
Sắc mặt của Minh Nguyệt Tâm biến ảo không chừng, hồi lâu sau sắc mặt mới dần dần bình tĩnh trở lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ma sư, ngươi cho rằng thoát khỏi Cổ Ma Phong, bản đế quân liền không làm gì được ngươi sao, chỉ cần ngươi sử dụng vật kia, liền coi như ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng tuyệt đối không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bản đế. Bản đế nhất định phải để cho ngươi hối hận với hành động hôm nay, để ngươi quỳ xuống cầu xin bản đế thu ngươi làm phi.”
Bạch Thương Đông tự nhiên không biết là Minh Nguyệt Tâm đang hận hắn tới nghiến răng nghiến lợi, quá trình dọc theo xích sắt leo xuống Tiên Phong còn đơn giản hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ, xích sắt kia thiết kế rất tinh xảo, bọn họ theo xích sắt bò xuống, cũng không phải chịu quá nhiều lực lượng của thác nước đánh vào, rất mau liền rời khỏi Tiên Phong.
Nhìn Tiên Phong cắm thẳng vào trong mây kia, ba người bọn Bạch Thương Đông đều có loại cảm giác có tỉnh dậy sau một giấc mộng dài tái thế làm người.
Tử Y đã nói với Bạch Thương Đông, chỉ cần sau khi bọn họ ra ngoài liền sẽ an toàn, chúng ma trong Cổ Ma Điện sẽ không đuổi theo bọn họ, đối với lời Tử Y nói, Bạch Thương Đông vẫn có vài phần tin tưởng, nhưng mà ba người vẫn bằng tốc độ nhanh nhất rời xa Tiên Phong, hướng về phương hướng Nam Ly Thành mà đi.
Đã đi được mấy ngày, ba người tiến vào trong phạm vi Nam Ly Thành, Bạch Thương Đông đã thả lỏng lại đột nhiên nhớ tới hộp ngọc mà Minh Nguyệt Tâm đưa cho hắn kia, bởi vì vẫn luôn vội vã thoát khỏi Cổ ma điện, cho nên cũng vẫn chưa mở ra xem qua bên trong rốt cuộc là thứ gì, bây giờ đã thả lỏng, cũng có chút muốn biết, rốt cuộc là Minh Nguyệt Tâm tặng cái gì cho hắn.
Bạch Thương Đông lấy hộp ngọc mở ra nhìn một chút, nhịn không được hơi hơi ngây ra một lát.