Cung Tố Quân đã tỉnh lại, lúc nhìn thấy Bạch Thương Đông trước mắt đầu tiên là vui mừng, tiếp đó liền kinh hãi, chỉ thấy mắt phải của Bạch Thương Đông đang rỉ ra máu tươi, giống như quỷ mị.
"Không sao, chỉ là ánh mắt không chịu nổi kình khí tự thân trùng kích, cũng không phải là bị người khác gây ra thương tích." Bạch Thương Đông lau máu ở trên mắt phải một cái, chỉ là vẫn có tia máu rỉ ra, mắt phải sưng đỏ lên, tầm nhìn cũng biến thành có chút mờ nhạt.
Phẩm cấp của hắn thật sự quá thấp, trình độ cường hóa thể xác còn rất thấp, không chịu nổi lực trùng kích lúc mở ra Nguyệt Luân Nhãn, đây còn là bởi vì hắn đã tu luyện qua kỹ năng nhãn lực Kính Tâm Nhãn, nếu không thì rất có thể mắt phải sẽ trực tiếp nổ bể, lực lượng Nguyệt Luân Nhãn thật sự là quá mạnh mẽ.
"Ma Nhân đâu?" Lúc này Cung Tố Quân mới giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đã ngồi trên người Đại Bạch Nga, vội vàng nhìn ra bốn phía, lại thấy bốn phía là một mảnh mưa gió mịt mờ, hạt mưa rơi vào trong nước biển màu máu đỏ, phát ra âm thanh tí tách, trừ ra cũng không có âm thanh gì khác nữa.
"Đã giết." Bạch Thương Đông nhắm mắt phải lại, tận lực để cho mắt phải được nghỉ ngơi, để có thể nhanh chóng khôi phục.
Bây giờ Đại Bạch Nga đã sắp mang theo bọn họ rời khỏi khu vực Dải san hô Đại Vũ, sau khi chém giết Ma Nhân, hắn liền lập tức giải trừ hoa văn màu máu trên người Cung Tố Quân, Đại Bạch Nga cùng Hồng Lệ, lập tức lên đường rời khỏi Dải san hô Đại Vũ, để tránh tiếp tục xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trước lúc hắn tới Dải san hô Đại Vũ đã bị Tư Đồ Trường Không cướp đi Ngàn Năm Một Giấc Mộng, ở Dải san hô Đại Vũ gặp phải Ma Nhân đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện, Bạch Thương Đông lo lắng chuyện này cũng không chỉ đơn giản là ngoài ý muốn mà thôi.
Cũng còn may là trên đường rời Dải san hô Đại Vũ cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa, sau khi ra khỏi khu vực Dải san hô Đại Vũ, Bạch Thương Đông âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Có muốn đi Kính Thai Đảo ngồi chút hay không?" Ra khỏi Dải san hô Đại Vũ, Bạch Thương Đông nhìn Cung Tố Quân mỉm cười hỏi.
"Ta đi ra cũng có chút quá lâu rồi, cũng cần phải trở về, ngày khác đi." Trong lòng Cung Tố Quân dường như có chút không yên.
Bạch Thương Đông cũng không miễn cưỡng, sau khi đưa Cung Tố Quân về Lăng Hư viện xong liền trực tiếp đi Hình Viện, muốn thu hồi Ngàn Năm Một Giấc Mộng, sau khi ở Dải san hô Đại Vũ gặp phải Ma Nhân, hắn luôn cảm thấy chuyện có chút gì đó không ổn.
"Tại sao ta không thể cầm lại Ngàn Năm Một Giấc Mộng?" Chuyện quả nhiên giống như Bạch Thương Đông đoán, sau khi hắn tìm được Tư Đồ Trường Không, Tư Đồ Trường Không vậy mà nói cho hắn biết, Ngàn Năm Một Giấc Mộng tạm thời do Hình Viện bảo quản.
"Bởi vì thực lực của ngươi còn chưa đủ để bảo vệ Ngàn Năm Một Giấc Mộng, mà Ngàn Năm Một Giấc Mộng đối với Nam Ly Thư Viện chúng ta quá là quan trọng, chẳng may ngươi tiến vào một ít hiểm địa, lại để cho Ngàn Năm Một Giấc Mộng lưu lạc, Nam Ly Thư Viện chúng ta không có cách nào chịu đựng được tổn thất to lớn như vậy, cho nên trước khi ngươi tấn thăng Hiền Nhân, Ngàn Năm Một Giấc Mộng đều sẽ tạm thời do Hình Viện bảo quản, chờ đến lúc ngươi tấn thăng Hiền Nhân, có lực lượng chân chính vận dụng nó, liền có thể thu hồi về." Tư Đồ Trường Không mặt không biểu tình nói.
"Tổn thất? Nếu như ta không mang Ngàn Năm Một Giấc Mộng về, các ngươi có cơ hội bị tổn thất sao?" Bạch Thương Đông tức giận vô cùng, cười lạnh nói.
"Liền bởi vì chúng ta đã mất đi một lần, tuyệt không thể lại mất đi lần thứ hai, cho nên bây giờ cần phải bảo đảm Ngàn Năm Một Giấc Mộng tuyệt đối an toàn." Tư Đồ Trường Không lạnh nhạt nói.
"Nếu như ngươi không nói rõ ràng, ta sẽ đi tìm viện trưởng hỏi xem, dựa vào cái gì thần binh của Kính Thai Viện chúng ta lại để Hình Viện các ngươi giam giữ." Bạch Thương Đông biết rõ lấy lực lượng của chính mình, cưỡng ép đoạt lại Ngàn Năm Một Giấc Mộng là không có khả năng.
"Đây là quyết định chung của trưởng lão viện cùng viện trưởng, ngươi tìm ai cũng không có tác dụng, nếu như không tin, ngươi có thể tự mình đi hỏi viện trưởng." Tư Đồ Trường Không cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay, cũng không nhìn Bạch Thương Đông, chỉ lạnh nhạt nói.
"Tại sao ngươi biết rõ lúc đó ta phải đi Dải san hô Đại Vũ?" Bạch Thương Đông đột nhiên nhìn Tư Đồ Trường Không hỏi.
Tư Đồ Trường Không ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thương Đông, vậy mà lộ ra mấy phần vẻ tán thưởng: "Ngươi còn không tính là quá đần, câu trả lời mà ngươi muốn biết rõ ta không thể trả lời ngươi, nhưng mà có ít câu trả lời không phải đã sớm ở trong lòng ngươi rồi hay sao?"
Dừng một chút, Tư Đồ Trường Không lại nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết một chút, làm tất cả cố gắng để cho mình trở nên mạnh mẽ, để cho mình xứng với Ngàn Năm Một Giấc Mộng, khi đó lại không có ai có khả năng ngăn trở ngươi cầm lại Ngàn Năm Một Giấc Mộng, hơn nữa đối với ngươi mà nói, đó cũng là một lần cơ duyên vô cùng lớn, có thể nói là cơ duyên đủ để khiến bất cứ kẻ nào ở Nam Ly Thư Viện đều hâm mộ đố kỵ, thời gian của ngươi cũng không có nhiều, phải nắm chặt cơ hội này."
"Cơ duyên vô cùng to lớn gì?" Thân thể Bạch Thương Đông rung lên một cái, hắn đã sớm đoán được Ngàn Năm Một Giấc Mộng tuyệt không phải chỉ đơn giản là một thanh thần binh, nhưng từ đầu đến cuối lại không tra tin tức liên quan tới Ngàn Năm Một Giấc Mộng, không nghĩ đến hôm nay vậy mà ở chỗ Tư Đồ Trường Không nghe được một chút đầu mối.
"Lời nên nói ta đều đã nói, ngươi phải đi." Tư Đồ Trường Không lại không chịu nói thêm gì nữa, làm ra thủ thế tiễn khách.
Sau khi Bạch Thương Đông rời Hình Viện lại đi tìm Phó Thanh Y, tuy nhiên lại không gặp được Phó Thanh Y, nhưng mà cũngđã xác nhận được lời của Tư Đồ Trường Không, Ngàn Năm Một Giấc Mộng tạm thời do Hình Viện bảo quản, đúng là quyết định chung của trưởng lão viện cùng viện trưởng, coi như để cho hắn gặp Phó Thanh Y, bây giờ cũng không có khả năng lấy lại Ngàn Năm Một Giấc Mộng được.
"Thực lực, ta vẫn là còn khuyết thiếu thực lực, nếu như ta có thực lực, sẽ không có ai dám cưỡng đoạt Ngàn Năm Một Giấc Mộng; nếu như ta có thực lực, Xích Long cũng không dám âm thầm làm nhiều chuyện như vậy; nếu như ta có thực lực, cũng sẽ không để cho Cung Tố Quân phải rơi vào chỗ nguy hiểm; nếu như ta có thực lực, mọi chuyện cũng sẽ không bị nắm ở trong tay người khác như vậy... Tư Đồ Trường Không nói không sai, ta phải để cho chính mình trở nên mạnh mẽ, thế nhưng cũng không phải là vì xứng với Ngàn Năm Một Giấc Mộng, mà là muốn làm cho tất cả mọi người đều phải im miệng." Sắc mặt của Bạch Thương Đông âm trầm, không nói một lời trở lại Kính Thai Viện.
"Chỉ chém giết hơn 1,000 con Âm Ám Ngư Nhân, chỉ lấy được vừa một trăm điểm Chấp Viện cống hiến, Ma Nhân kia không ở trong nhiệm vụ Chấp Viện, giết cũng không có điểm Chấp Viện cống hiến để cầm, thật may là lần này thu hoạch được rất nhiều Thánh Vật Lệnh, hơn 100 viên Thánh Vật Lệnh trung phẩm cùng hai mươi mấy viên Thánh Vật Lệnh Thượng phẩm, quan trọng nhất chính là lúc Huyết Di Thiên bị chém chết rơi ra Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm cấp Văn Sĩ này rồi." Bạch Thương Đông nhìn một viên Thánh Vật Lệnh màu máu trên tay hắn, ở bên trên Thánh Vật Lệnh kia có khắc một thanh đoản kiếm màu máu, không vỏ không lưỡi, nhìn giống như lưỡi, dáng dấp khá là cổ quái.
Nhìn hình dáng thì hẳn là một viên Thánh Nhận Lệnh, nhưng mà trước khi chưa giải ra cũng không thể hoàn toàn xác định, dù sao thì cũng không phải là khắc hình binh khí thì nhất định sẽ là Thánh Nhận Lệnh.
Nếu như là mấy ngày trước, Bạch Thương Đông cũng không có ý định đem Thánh phẩm này giải ra, nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn khác.
Ý thức được thực lực của chính mình chưa đủ, muốn nhanh chóng tăng cường thực lực của chính mình, trước mắt ưu thế duy nhất của Bạch Thương Đông chính là văn hóa mấy ngàn năm sáng chói của địa cầu, hắn muốn nhanh chóng tích lũy lượng lớn tài nguyên, để cho mình có thể nhanh chóng tăng phẩm cấp lên, bây giờ cũng chỉ có thể lợi dụng ưu thế này.
Bạch Thương Đông ngưng mắt nhìn huyết hình kiếm thù kỳ lạ bên trên Thánh Vật Lệnh, trong lúc nhất thời vậy mà khó có thẻ nghĩ ra thi từ ca phú thích hợp, dù sao hắn cũng chỉ là con người, mà không phải là máy vi tính, không có khả năng tìm tòi giống như là máy móc trực tiếp tìm ra thi từ ca phú thích hợp.
"Có lẽ hai câu này có thể, nhưng mà hai câu này cũng không phải là vì kiếm mà làm ra, ý tứ chân chính cũng không phải là kiếm, không biết là có được hay không." Bạch Thương Đông hơi do dự một chút, vẫn là đem hai câu đang suy nghĩ trong lòng khắc ở phía trên Thánh Vật Lệnh, không biết tại sao, mặc dù hắn cảm thấy hai câu này cũng không phải làm ra cho kiếm, nhưng lại hết sức thích hợp với Thánh Vật Lệnh này.