Chương 45: Cái Đó Không Thể Ăn! Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Vô Mao Huyết Linh Cẩu yên tĩnh nằm rạp trên mặt đất, có một vết thương đâm xuyên qua cái đùi phải của nó, dường như sâu đến mức có thể thấp thoáng thấy được xương cốt bên trong.
Trong cái nhìn của những người khác thì, một chân của Vô Mao Huyết Linh Cẩu đã chịu thương thế nghiêm trọng như vậy, hiển nhiên chính là một quả hồng mềm, theo quy luật thường tình tất nhiên người ta phải chọn quả hồng mềm để mà nắn.
Thế nhưng Cao Bằng lại không cho là đúng, tục ngữ nói chó cắn thường là chó không sủa.
Con Huyết Linh Cẩu này bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể yên tĩnh đến thế, sâu tận đáy lòng không biết đang cất giấu một cơn điên cuồng đến tuyệt vọng cỡ nào, huống chi phẩm chất của nó còn là tinh nhuệ, nếu thật sự phải liều mạng lên cũng sẽ không hề yếu hơn so với con Cương Tông Thiết Trư kia.
Quan trọng nhất chính là con Vô Mao Huyết Linh Cẩu này lại có sức đề kháng nhất định đối với độc tố.
- Nếu đã không có ai xung phong lên trước vậy thì tôi đành làm người đầu tiên khiêu chiến vậy.
Cao Bằng đứng ra nói, hắn cũng sợ huấn luyện viên sẽ bị nhóm người này nói động, thật sự để Ngự Thú của bọn họ phải chiến đấu với con Vô Mao Huyết Linh Cẩu kia.
Lạch cạch một tiếng, cửa lồng giam được mở ra, Cương Tông Thiết Trư vẫn luôn điên cuồng va đập lưới thép đột nhiên dừng lại, không ngừng kêu ùn ụt, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm cửa lồng giam đang được mở ra cùng với Đại Tử đang từ từ bò vào.
Vốn dĩ Cương Tông Thiết Trư bị con người bắt lại đã làm nó hoảng sợ lắm rồi, hiện giờ lại còn đưa vào trong không gian nhỏ bé này một con quái vật mang theo tính uy hiếp đến thế. Điều này không khỏi khiến nó nâng cao cảnh giác, đồng thời không ngừng đề phòng, cuối cùng nhịn không được, hung tính mạnh mẽ dâng lên!
- Ụt à ụt ịt ~ rống!
Trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, bốn chân liên tục dẫm xuống đất một cách vô cùng hung hăng sau đó húc thẳng về phía Đại Tử với vẻ cực kỳ thô bạo.
Giống hệt như chiếc chiến xa đạn thịt, từng cây từng cây gai sắc nhọn phảng phất không khác gì lưỡi dao sắc bén trên chiến xa.
Tốc độ cực nhanh, tạo ra cơn ác phong gào thét xung quanh, mang theo mùi tanh hôi đập vào mặt, mãnh liệt xông tới.
Mắt thấy cái chân thô to sắp sửa đạp lên lưng mình, đột nhiên Đại Tử vừa lùi nhanh về sau vừa cong lưng xuống, dường như không khác gì một cây cung, trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc đó đã tránh thoát được chiêu thức hiểm hóc vô cùng ngoạn mục.
Hai hàng chân bỗng nhiên co cụm lại, cả người đột nhiên đổ dồn về phía trước, chỉ chớp mắt đã nhảy lên cao hai ba mét rồi trực tiếp bám vào lưng Cương Tông Thiết Trư, từng cái từng cái chân sắc bén không khác gì những cái móc câu, quắp thật sâu vào lớp da của Cương Tông Thiết Trư.
Mặc cho Cương Tông Thiết Trư giãy giụa thế nào cũng không thể vùng thoát được.
Đại Tử siết càng lúc càng chặt, hai sợi râu trên đỉnh đầu không ngừng lay động, trong lúc lơ đãng đụng vào nhau làm lóe ra những tia lửa.
Rít!
Đại Tử cúi đầu cắn một ngụm thật mạnh xuống gáy Cương Tông Thiết Trư, cặp chân hàm sắc bén hai bên miệng cắm xuyên da lưng Cương Tông Thiết Trư rồi đâm sâu vào trong thịt, nọc độc theo răng nanh tiêm vào cơ thể đối thủ.
Ngẩng đầu ~ không ngừng gào lên ùn ụt!
Cương Tông Thiết Trư dường như nhận ra nguy hiểm, lập tức điên cuồng nhảy lên, trong lúc ngàn cân ấy đột nhiên nhanh trí đập mạnh phần lưng đang bị Đại Tử bám lên vách lồng giam.
Bị va đập mấy cái, Đại Tử có chút choáng váng buông hai hàng chân sắc bén ra, nhân cơ hội rời khỏi lưng Cương Tông Thiết Trư, bò thoát đi.
Sau đó nhanh nhẹn bò lên trên lưới sắt, giãn ra một khoảng cách an toàn, đủ để dù Cương Tông Thiết Trư có dùng hết toàn lực cũng không thể công kích đến.
Ở trong mắt Cao Bằng, trạng thái của Cương Tông Thiết Trư đang từ vết thương nhẹ không ngừng biến hóa trở thành tổn thương mức độ thấp, rồi đến thương thế tầm trung, sau đó là thương nặng......
Cuối cùng thương thế vẫn luôn liên tục gia tăng đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng mới ngừng biến hóa, cùng lúc ấy, trạng thái trúng độc hiện lên phía sau tên của nó cũng biến mất ngay sau đó.
Lúc này Cương Tông Thiết Trư chẳng khác nào một lão già đã hao hết sức lực, yếu ớt nằm bò trên đất, trong đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng đã không còn thiết sống, đầu lưỡi lớn thè ra ngoài.
Đại Tử quan sát một lúc, rốt cuộc xác định con mồi đã chẳng còn bao nhiêu sức lực phản kháng mới yên tâm, chậm rãi bò xuống dưới đất, hai hàng chân bén nhọn lạnh lùng đánh lên nền xi-măng phát ra tiếng vang lách cách.
Tựa như Tử Thần đang bò về phía con mồi bắt đầu tiến hành thu hoạch.
- Tốt lắm, huấn luyện hôm nay bạn đã đủ tư cách.
Huấn luyện viên Trương Nhẫn Bách bất đắc dĩ nói, hắn không biết nên nói cái gì cho tốt, vốn dĩ con quái vật này được chuẩn bị làm mục tiêu cho năm học sinh tiến hành huấn luyện, kết quả chỉ trong trận chiến đầu tiên đã phải phế đi rồi.
- Con rết này của bạn độc tính rất mạnh, ý thức chiến đấu cũng không tồi.
Cho dù như thế, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được phải lên tiếng khích lệ.
- Nhưng nếu như bạn chỉ chăm chú vào mỗi việc huấn luyện Ngự thú sử dụng độc tố để gia tăng sức chiến đấu, mà lơ là đi việc tăng cường huấn luyện nó ở những phương diện khác thì rất khó có thể nâng cao thực lực, một khi gặp phải kẻ địch có khả năng miễn dịch độc tố thì nó sẽ đánh mất bộ phận lớn sức chiến đấu.
Trương Nhẫn Bách có lòng tốt nhắc nhở một hồi.
Cao Bằng khiêm tốn gật đầu thụ giáo, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Mặt khác, bốn người còn lại thì trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi Cương Tông Thiết Trư còn chẳng khác gì một tên ác bá hoành hành không cố kỵ trong lồng giờ đã trực tiếp nằm liệt dưới đất rồi?
Hiện tại, Cương Tông Thiết Trư uể oải không còn chút sức, mơ hồ có thể thấy được bọt mép trào ra bên khóe miệng.
Dường như...... chỉ cần ra chút sức đã có thể dễ dàng đánh bại con heo đó?
Nhóm người này hưng phấn ra mặt.
- Đến lượt tôi, tôi cảm thấy Ngự thú của tôi chẳng có lý do gì mà không tham gia đợt chiến đấu thứ hai cả.
Chủ nhân của Hoàng Vĩ Hạt mở miệng nói với vẻ tự tin hẳn.
- A, cậu cũng chỉ có bản lĩnh ra sức đánh chó rơi xuống nước như vậy.
- Đúng vậy, chỉ có thể ra sức đánh con Teddy nhà cậu rơi xuống nước.
Hai người này dường như có mâu thuẫn gì đó, vẫn cứ luôn tranh đấu với nhau.
Lồng sắt mở ra, Hoàng Vĩ Hạt thật cẩn thận tiến vào, đầu tiên là thử khiêu khích Cương Tông Thiết Trư một lượt, phát hiện Cương Tông Thiết Trư không có phản ứng, cái đuôi cong cong sắc nhọn đằng sau lại tiếp tục đưa trái đưa phải, từ khắp bốn phương tám hướng đều thử một lượt rồi mới yên lòng —— tin chắc con heo này không hề có tính uy hiếp gì.
Nhịn không được hung ác múa may móng vuốt lớn!
Bộ dáng tiểu nhân đắc chí càng thêm càn rỡ, những lời này có tính logic vô cùng sâu sắc… Cuối cùng Cương Tông Thiết Trư đầy vẻ nghẹn khuất, đang sống sờ sờ đã bị Hoàng Vĩ Hạt độc chết.
Lúc này, Hoàng Vĩ Hạt ngang ngược đi lên trước dùng sức xé xuống một miếng thịt heo, cứ như thế ăn tươi nuốt sống.
Sau đó......
Trúng độc.
Lại nói, trong cơ thể Cương Tông Thiết Trư vẫn còn sót lại độc tố của Đại Tử.
Có nghĩa là miếng thịt đó đã bị pha lẫn độc của bản thân nó cùng với độc của Đại Tử. Sau khi Hoàng Vĩ Hạt ăn một miếng lập tức trở nên choáng váng, chẳng khác nào đang đánh túy quyền, không ngừng xoay lòng vòng tại chỗ.
Khiến cho người làm chủ nhân như hắn không khỏi che mặt vì xấu hổ.
Cái đuôi của Hoàng Vĩ Hạt kẹt ở giữa khe hở lồng giam, một đôi kìm lớn che khuất đầu, sau khi ra ngoài lồng giam bỗng nhiên kêu lớn lên một tiếng, tựa như đứa trẻ không bao giờ chịu thua.
- Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi.
Chủ nhân của con Tam Vĩ Teddy Khuyển ôm bụng cười to.
- Vậy mà cậu còn nói con Hoàng Vĩ Hạt của mình rất mạnh, lại ngu ngốc đến mức ăn ngay miếng thịt có độc đó.
Nghe tiếng cười của chủ nhân, Tam Vĩ Teddy Khuyển nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại quay sang nhìn xác Cương Tông Thiết Trư trong lồng giam, đôi mắt dần dần sáng lên......
- Khoan đã, mịa kiếp mày muốn làm gì?
Chủ nhân của Tam Vĩ Teddy Khuyển đột nhiên tức giận nói.
- Không được làm như vậy, cái đó không thể ăn! Cái đó thật sự không thể ăn được đâu!
Trương Nhẫn Bách cảm thấy rất mệt mỏi, so sánh đội ngũ của những huấn luyện viên khác, sau đó lại nhìn lại cái đội ngũ này của mình.
Làm sao để đối phó với cục diện hôm nay, Trương Nhẫn Bách nheo mắt lại. Bỗng nhiên hắn nghĩ ra một chủ ý......